Edit: Sakura Trang
Mang theo những tin tức này, Chử Nghĩa về đến nhà, thật ra thì Chử Nghĩa muốn di chuyển, hắn cũng không thích sự trói buộc trong tộc, mà mình từ sau khi phụ thân qua đời, gặp nhiều trong tộc ăn mềm sợ cứng, nhìn mặt người xử sự bất công, đã sớm không muốn sống ở chỗ này, nếu có cơ hội thể rời đi, tại sao không đi chứ?
Nói ra ý tưởng của mình, Điền lão cha có chút khó xử.
“Thật ra thì chúng ta ngược lại là không có vấn đề, ở Chử gia trang và ở kinh đô không có gì khác biệt, nhưng đường xá xa xôi, người lớn còn dễ nói, chịu khổ một chút bị chút mệt mỏi cũng không có gì, nhưng hai hài tử còn nhỏ, bọn họ làm sao chịu được sương gió trên đường đi đây?”
An Dương gật đầu: “Ta nghe lời huynh, huynh muốn chuyển ta sẽ chuyển, nhưng ông ngoại nói rất có lý, ta cũng lo lắng hai hài tử, đoạn đường này càng về bắc lại càng lạnh, bọn nhỏ chịu được sao?”
Chử Nghĩa nói: “Lúc quay về con có đi qua nhà Hiếu thúc, tiểu nhi tử nhà Hiếu thúc không phải bằng tuổi An An sao, Hiếu thúc nói đến lúc đó lên đường hai nhà chúng ta cùng đi, cũng tiện chăm sóc cho bọn nhỏ.
Chúng ta tranh thủ thời gian thu xếp đồ đạc, Dương nhi, ngươi chuẩn bị quần áo dày nhiều một chút, đỡ cho trên đường không đủ dùng.” An Dương gật đầu tỏ ý đã biết.
Sáng sớm ngày thứ hai Chử Nghĩa đi ngay huyện thành, đến huyện nha ghi danh rồi được nhận lộ phí, lại đi mua chút đồ cần dùng trên đường, về nhà.
Mấy ngày nay trong nhà bận rộn không ngừng, không để ý hai đứa nhỏ nhiều, cũng may hài tử ngoan ngoãn, tự chơi trong sân, An Dương nhìn mà lòng vừa chua xót vừa thấy an ủi.
Thừa dịp mấy ngày nay y trở về An gia một chuyến, muốn hỏi một chút ý định của nhà bên này, nghe cha y than phiền: “Con nói xem nhà chúng ta vốn chạy đến đây, vừa an định được mấy năm, lúc này, lại phải đi khai hoang tiếp, hầy!”
Dù oán trách nhưng cha y vẫn không dừng việc thu xếp trong tay lại, cha y nói với y: “Chúng ta cũng đi, chẳng qua không cần con hỗ trợ, hai chúng ta có đại ca đại tẩu con, không cần con giúp đâu!”
Nghe hắn nói như vậy, An Dương liền hỏi: “Các ca ca đều đi sao?”
“Sao có thể? Mấy người tầm nhìn thấp kém kia sao chịu? Chỉ có hai ta và nhà đại ca con.
Không đi cũng tốt, đỡ cho phiền, đến bên kia, chúng ta còn có thể chăm sóc lẫn nhau, chính là đáng tiếc không thể cùng đi.”
An Dương nghe cũng không thêm quay về nhà, nói cho Chử Nghĩa biết chuyện, Chử Nghĩa an ủi y: “Cây lớn chia cành, đây là chuyện thường, phụ thân bọn họ thấy rõ, ngươi cũng không cần để ý chuyện đó làm gì.”
Nói là vậy, nhưng vẫn thấy không vui, cũng may y không phải người đa sầu đa cảm gì, bị mấy đứa nhỏ làm ồn ào, liền ném chuyện này ra sau đầu.
Sáu ngày sau, thư lại* của huyện nha cùng bổ khoái đến, một là đưa thêm lộ phí, hai là định giá đồ đã trong nhà và đất đai, Chử gia tổng cộng nhận được hai trăm tám mươi hai lượng bạc trắng, đây là toàn bộ gia sản của Chử gia trong nhiều năm, ngay cả thư lại cũng than thở tiếc cho Chử gia giàu có.
*thư lại: người phụ trách sổ sách ghi chép trong huyện nha
Cứ như vậy, đối với tương lai mờ mịt chưa biết trước, vào mùng chín tháng mười, một nửa thôn dân của hai thôn Chử, Điền chia hai đội, cùng lên đường đi về hướng Kinh đô.
Dọc theo con đường này đều có quân lính hộ tống, nói là hộ tống, thật ra thì cũng là trông giữ, sợ có người nửa đường chạy.
Đi rồi dừng, đến tháng mười một, trời liền lạnh, Mãn Mãn vẫn khoẻ, tương đối rắn chắc, nhưng An An thì bị cảm lạnh.
Tìm Hiếu thúc cầm mấy viên thuốc đắng đút cho bé ăn, buổi chiều liền ra mồ hôi, may mà không sốt, chỉ không có chút sức sống nào, Mãn Mãn hiểu chuyện luôn ngồi cạnh bé trên xe trâu.
Trước khi lên đường Chử Nghĩa cố ý định chế một cái lều, thời tiết hơi lạnh liền bung lên trên xe trâu, để cho người lớn và hài tử ngồi ở trong, đặt hành lý và vật dụng khác ở trong một chiếc xe trâu khác, mình và An Dương mỗi người đánh một chiếc xe trâu, ba con chó đi theo bên xe, ngược lại cũng bảo đảm không ít an toàn.
Lại nói An Dương, có ngày lúc rời giường y chợt phát hiện quần chật, xác thực nói chẳng qua là chỗ eo có chút chặt, cúi đầu nhìn một chút bụng mình, phát hiện có chút nhô ra.
Y đã sinh dục hai thai, tự nhiên biết đây không phải là mập, mặc y phục cẩn thận đi ra, nói chuyện này cho Chử Nghĩa.
Chử Nghĩa sờ một cái, cũng cảm thấy bụng có chút nhô ra, thừa dịp còn chưa lên đường, liền kéo y đến chỗ Hiếu thúc, Hiếu thúc chẩn mạch cho y, đích xác là có, đã hơn ba tháng rồi.
An Dương sờ bụng hỏi: “Hai thai trước đều là hơn bốn tháng mới lộ, sao cái thai này sớm như vậy đã…”
“Tình huống mỗi đứa bé đều không giống nhau, thai này của cháu đoán chừng là do từng mang thai hai lần, nên lộ sớm, về sau bụng lớn cũng sẽ nhanh, hơn nữa sẽ lớn hơn so với đúng tháng.” Lễ thúc ôm tiểu nhi tử giải thích.
Hai người nghe không ngừng gật đầu, nhìn sắc trời thấy thời gian lên đường sắp tới, mấy người liền tự trở về xe trâu chuẩn bị lên đường.
Quả nhiên giống như Lễ thúc nói, hài tử này lộ dáng cực nhanh, bụng bốn tháng giống như năm tháng.
Chỉ khổ An Dương, vốn ở trên đường, rất nhiều chuyện bất tiện, bây giờ bụng lớn thì càng khó khăn.
Đầu tiên là vấn đề áo bông, vốn là vừa người, giờ bụng nhô cao, áo bông liền không thể mặc được, nhưng không thể để hở bụng, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là phá một chăn, nới rộng áo bông ra, làm thành một kiểu như áo bào ngắn, quần bông cũng nới rộng eo ra, như vậy mới miễn cưỡng mặc được vào.
Tiếp theo là vấn đề đánh xe, xe trâu cũng tương đối thấp, An Dương lớn bụng ngồi lên, bụng liền trực tiếp đặt ở trên đùi, cảm thấy ép bụng, dang rộng hai chân ra, bụng lại treo lơ lửng, tuy nói bây giờ bụng chưa lớn lắm, vẫn kéo thắt lưng y đau.
Người nhà đau lòng y, muốn để cho y ngồi ở trong xe, nhưng An Dương từ chối, lều xe là đích thân y lắp, không hề cao, mà trong xe trâu tương đối chật, căn bản không duỗi chân được, y cảm thấy ngồi ở bên trong còn không thoải mái bằng ở bên ngoài.
Nhưng cũng không thể như vậy mãi, cuối cùng suy nghĩ một cách, y ngồi đánh xe một đợt, lại đi bộ kéo xe một đợt, ở trên xe ngồi một đợt.
Xe trâu đi chậm, y kéo dây cương, đi hơi nhanh một chút là có thể đuổi theo, ngày tiếp theo An Dương cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, chân cũng sưng, Chử Nghĩa nhìn mà đau lòng vô cùng.
Nhưng không còn cách nào, vì gấp rút lên đường chỉ có thể kiên trì.
“A… Hô…” An Dương đánh xe, cắn răng chịu đựng tiểu nhi trong bụng đấm đá, mặc dù đi đều là đường lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn bằng phẳng, hơn nữa bản thân xe trâu cũng rất lắc lư, An Dương nhân lúc xe ngừng, đưa tay xoa xoa bụng đang xao động.
“Hừ… Tiểu nhi con nhịn một chút, chờ một lát đến chỗ nghỉ ngơi sẽ tốt thôi… Hừ… Con hài tử này, sao lại có lực lớn như vậy?” Mỗi ngày đều chịu cảnh lắc lư, bây giờ An Dương vô cùng vui mừng vì mình còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, nếu không thai này phỏng đoán sẽ không giữ được.
Đi một đường dài như vậy, cả năm đều trải qua cuộc sống trên đường, vốn sang năm hẳn sẽ ấm áp một chút, nhưng bây giờ đi về phía bắc, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Cũng may đến giữa tháng hai, đội ngũ cuối cùng đã tới kinh đô, dừng lại.
Lúc này An Dương đã có dựng bảy tháng, bụng lại lớn như tám chín tháng vậy.
Chống eo chậm rãi đi từ trên xe trâu xuống, đỡ bụng ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này rất khác với quê hương, ngàn dặm phì nhiêu, chẳng qua là hoang vu lâu, nhưng chỉ cần trong một hai năm trồng trọt thật tốt, tương lai nhất định có thể trở thành ruộng đất thượng đẳng.
Bởi vì bụng y không tiện, để người lớn trông hài tử và hành lý trên xe, Chử Nghĩa thì theo quản sự phụ trách nơi này đi xem phòng ốc và đất trồng trọt trong tương lai.
Đi một vòng, trong lòng Chử Nghĩa đã có dự định.
Bởi vì là để cho những thôn dân này bỏ quê khai hoang, hơn nữa một đội bọn họ đến đầu tiên, vì trấn an, cho nên trong một ít chuyện vụn vặt, phần lớn tôn trọng ý kiến bọn họ, muốn mảnh đất nào, quản sự cũng không làm khó, như vậy, nhà Chử Nghĩa, nhà Hiếu thúc muốn là hai mảnh đất tương đối hẻo lánh nhưng tương đối lớn, cũng cách nhau không xa, rất thích hợp.
Còn vấn đề ruộng đất, vừa nãy quản sự nói chia theo đầu người, nhà bọn họ tổng cộng năm người lớn, hai hài tử, là sáu nam đinh, tổng cộng có thể phân sáu mươi mẫu.
Chử Nghĩa chọn sáu mươi mẫu đất cách nhà gần nhất, đến chỗ huyện nha để thư lại và nha dịch đi đo đạc đất đai, đo đạc xong, khế đất hoàn thành ngay tại chỗ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...