Trên đường đi đến phòng cấp cứu, Lâm Tư Dương giống như một kẻ ngốc, khóc lóc cầu xin cô không sao, cô không bị bệnh nan y, kẻ điên này thật mất mặt.
Kết quả đúng như cô nghĩ, viêm dạ dày cấp tính, cô phải nhập viện trị liệu , Lâm Tư Dương chạy khắp nơi làm thủ tục nhập viện cho cô, bác sĩ hỏi cô máu trong miệng đến từ đâu, trên mặt có vết tát đánh rõ ràng, hắn sợ hãi thế nhưng vẫn luôn ở cùng bác sĩ xin lỗi.
Căn bản không giống kẻ điên kia chút nào, quả thực là kẻ nhân mô cẩu dạng*.
*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Hay là bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Tần Tiêu nằm ở trên giường truyền dịch, hơi thở thoi thóp không muốn động đậy, hắn đột nhiên đẩy cửa mà vào, trong tay cầm một đống xấp phiếu thanh toán, cùng với đồ ăn nhẹ và đồ uống, vẫn luôn vội vã từ vừa nãy đến bây giờ, thở hồng hộc cái trán ra tầng mồ hôi.
"Truyền dịch đã đỡ hơn chưa? Còn đau chỗ nào không bảo bối ? Thực xin lỗi bảo bối, anh không nên mạnh tay như vậy, anh xin lỗi.
"
Tên ngốc này, viêm dạ dày cấp tính có khỏi được không?
Tần Tiêu nhắm mắt làm bộ không thoải mái:
"Câm miệng , đừng nói nữa, anh phiền quá.
"
Giọng nói vừa rơi xuống đã không còn âm thanh nữa.
Sự bình yên này giống như sự bình yên trước cơn bão.
Tần Tiêu lặng lẽ mở xem một mắt, thấy hắn cúi đầu bất đắc dĩ, trong lòng đầy tự trách, trước kia hai người đã cãi nhau, hắn cũng cúi đầu nhận lỗi, đáng thương vô cùng, không biết có phải giả vờ hay không.
Lúc hắn không nổi điên, vẫn là rất đáng yêu.
Tần Tiêu bị âm thanh của điện thoại di động đánh thức, Lâm Tư Dương ngủ ở bên cạnh giường bệnh, hiện tại đã là 8 giờ tối, cô buồn ngủ muốn chết.
Cô loay hoay lấy điện thoại di động trong túi ra, Tư Trì An hỏi cô đang ở đâu, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chắc chắn muốn cô qua chỗ hắn.
Tần Tiêu chụp ảnh truyền dịch của mình cho hắn xem, kèm theo biểu tượng cảm xúc đang khóc và dòng chữ.
Chủ nhân, dạ dày của tôi đau quá.
Sau khi thành công chiếm được tâm tình của người đàn ông, vài giây sau hắn đột nhiên gọi điện thoại , Tần Tiêu vội vàng cắt đứt.
Nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngủ say, cô hít một hơi thật sâu.
【Tống Chiêu: Tại sao không nghe điện thoại? 】
[Chủ nhân, thật bất tiện.
】
【Tống Chiêu: Bệnh viện nào? Tôi sẽ quay về vào ngày mai.
】
Tần Tiêu xấu hổ gõ một đoạn văn: [Không sao đâu chủ nhân, tôi xuất viện liền tìm anh! 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...