Những Chủ Nhân Của Tôi


Tần Tiêu đi đến phòng khách, ngồi ở trên sô pha, mệt mỏi dựa vào sau, xem kỹ ánh mắt nhìn cô.

“Giải thích.



“Tôi… Tối hôm qua có việc, di động không cẩn thận ném đi mất, không có thể liên hệ với ngài, thực xin lỗi.



“Quỳ xuống!”
Tần Tiêu không nghĩ sẽ phải quỳ, thân thể cô rất đau, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung xin giúp đỡ.

“Tống tiên sinh, hôm nay có thể hay không không cần.


Hắn không nói chuyện, nhưng biểu tình đã bán đứng cảm xúc hắn phi thường không tốt, là điềm báo hắn sắp tức giận
“Vậy cho tôi một lời giải thích hợp lý! Ta gọi điện thoại cho em rất nhiều lần, sáng nay đáp lại lời tôi chính là một người đàn ông"

"Tôi.

.

ném di động đi.

"
“Nhưng nam nhân kia nói chuẩn xác kêu ra tên của em.

” Tống Chiếu cười mỉa nói
“Còn tự xưng là bạn trai em”
Tần Tiêu sắc mặt cứng đờ, Tống Chiếu muốn nhìn cô xem cô sẽ nói dối như thế nào.

Nhưng mà giây tiếp theo cô lại quỳ phịch trên mặt đất, đầu gối nện thật mạnh ở gạch men sứ, xương cốt vang ra tiếng , một cái quỳ này rất đau.

“Xin, xin lỗi chủ nhân, tôi không biết nên như thế nào giải thích, ô, tôi thật sự rất đau, toàn thân đều đau quá, cùng đường, cầu xin chủ nhân giúp tôi.


“Hửm?” Tống Chiếu cảm thấy hứng thú, hoặc là nói, hắn mong chờ cô nói dối.


“Vậy em nói xem, tôi hẳn là nên giúp em như thế nào?”
Tần Tiêu cúi đầu rớt nước mắt, một năm một mười, đem toàn bộ sự tình phát sinh ngày hôm qua nói cho hắn.

“Hắn chỉ là bạn trai cũ tôi, tôi bị hắn cưỡng gian, tôi vốn dĩ hôm nay tưởng báo án, nhưng nhà hắn chưởng quản cục cảnh sát, ô tôi không có biện pháp, chủ nhân, đừng vứt bỏ tôi, tôi không muốn cùng hắn ở bên nhau, tôi phản kháng không được.


Tống Chiếu mày nhướng thật sự khẩn, đột nhiên đứng dậy đi qua chỗ cô, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, rút ra dây thừng ở bên hông áo khoác , hướng hai sườn dùng sức kéo ra.

Bên trong căn bản không có mặc quần áo, thân thể trần truồng che kín vết véo xanh tím, trên cổ không chỗ nào là không bị cắn thực hiển nhiên, đây là vừa mới làm không lâu.

“Hắn cưỡng gian em?” Tống Chiếu hỏi.

“Ô… Thực xin lỗi chủ nhân, tôi phản kháng không được, hắn sẽ đánh tôi, thực xin lỗi.


Tần Tiêu khóc càng ngày càng tàn nhẫn, khụt khịt nước mắt không ngừng rớt xuống dưới, từ cằm tích trên mặt đất.

Trước mặt nam nhân véo mặt cô, nâng mặt cô lên một nửa trên mặt nhìn kỹ, cũng còn có dấu vết ở đó.

Hắn híp mắt đánh giá, ánh mắt tối tăm nguy hiểm.

"Em cho rằng, như này sẽ khiến tôi đồng tình với lời nói dối của em, không nghĩ tới nhìn dáng vẻ thật sự lẳng lơ, hắn dám cưỡng gian em? Tôi phi, như thế nào cho phép người khác chạm vào!”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui