Những Chiến Binh Xuyên Không


Khoảng hơn ba giờ sáng, một âm thanh mở khóa cửa vang lên, ba cô gái vội vàng bật dậy, nhìn ra phía cửa.

Một người đàn ông bước vào với khẩu súng trường đeo sau lưng, trên tay phải là khẩu súng ngắn có gắn thiết bị giảm thanh, chỗ đai lưng có gắn một thiết bị kích hoạt bom, và hai quả lựu đạn, tay trái cầm ba cái đai lưng có gắn cây chủy thủ dài hơn hai mươi centimet.


" Chỉ huy Vĩ Thành! Ông đến đây có chuyện gì sao?" Lãnh Cơ nhận ra người tới là người chỉ huy các cô suốt mười năm trên đảo, lên tiếng hỏi.

" Mau! Tôi đưa các cô trốn khỏi đây! Nhanh lên" chỉ huy lên tiếng nói.

Vừa nói vừa đưa ba cái đai lưng có gắn chủy thủ cho ba cô gái.

Ba cô gái nhìn nhau, vội vàng nhận lấy đai lưng đeo vào, chạy theo người chỉ huy.

Đến thời điểm này, các cô như người đã chết, nếu có cơ hội tìm được sự sống các cô cũng phải liều mạng thử một phen.

Không biết ông ta có ý tốt hay không, nhưng ra khỏi phòng giam này, cơ hội sống vẫn nhiều hơn là bị nhốt.

Bên ngoài cửa hai tên vệ sĩ gác cửa đã bị xử lý, đạn bắn trúng, đầu nằm bất động trên mặt đất.

" Lên hai tầng nữa các cô sẽ lên tới sân thượng, ở trên đó tôi đã để sẵn một chiếc trực thăng, chạy nhanh lên đó khởi động và bay khỏi đây, đến đỉnh ngọn núi sát bờ biển phía nam, sẽ có người tiếp ứng cho các cô chạy trốn." chỉ huy Vĩ Thành vừa dẫn các cô gái lên bậc thang chạy lên tầng thượng vừa nói.

" Sao lại cứu chúng tôi?" Lãnh Cơ hỏi.

" Tôi làm công việc này cũng là bất đắc dĩ.

Tôi là lính đăc chủng chuyên huấn luyện cho quân đội bí mật của chính phủ.

Bọn họ biết công việc của tôi và đã bắt con gái tôi để uy hiếp tôi, muốn tôi phải làm theo chỉ thị của bọn họ, ra đảo huấn luyện các cô.

Sáng sớm hôm qua, một người bạn của tôi trong tổ chức đã phản bội lại tổ chức, anh ta bị thương rất nặng và tìm đến tôi.

Anh ta kể cho tôi nghe, con gái tôi đã chết trong khi huấn luyện cách đây hai năm.


Bọn họ đưa con gái tôi đi huấn luyện nhưng nói dối tôi là con gái tôi vẫn đang được bọn họ cho đi học tại trường học và được chăm sóc rất tốt.

Người bạn của tôi đã chết ngay sau đó vì mất máu quá nhiều".

" Tôi nhìn các cô lớn lên, xem các cô như những đứa con của mình.

Tôi không nghĩ tới kế hoạch của bà ta lại tàn ác như vậy.

Tôi không thể đứng nhìn những đứa trẻ do tôi chăm sóc , dạy dỗ lại giết hại lẫn nhau, từng người một ngã xuống!" chỉ huy Vĩ Thành nói.

" Bọn họ ở trên kia mau đuổi theo! Không được để họ trốn thoát" thanh âm của một vệ sĩ vang lên, lập tức có nhiều tiếng bước chân chạy theo lối cầu thang lên.

" Mau chạy đi! Tôi sẽ yểm trợ phía sau.

Hãy đi khỏi đây và sống ẩn cư, đừng để bọn họ tìm được.

Sống hạnh phúc nhé các con" Chỉ huy Vĩ Thành nói giọng nghẹn ngào và đẩy các cô đi.

" Cảm ơn! " Các cô gái ôm lấy người chỉ huy, nhìn thật sâu vào mắt của ông ấy.

Sau đó, cùng nhau chạy lên tầng thượng.

Phía dưới vang lên tiếng súng, tiếng lựu đạn nổ, một cuộc chiến đang nổ ra.

Ba cô gái không thể quay đầu lại, họ biết " chỉ huy " đang hy sinh để cứu bọn họ.

Bọn họ phải trốn thoát, không thể để chỉ huy hy sinh vô ích.

" Thế nào? Tôi đang nuôi một con sói trong nhà sao?" Giong nói người phụ nữ từ xa đi tới nhìn vào chỉ huy Vĩ Thành bị trúng đạn ở hai chân, đang ngồi bệt dưới đất tựa lưng vào tường.

" Ai cho mày lá gan lớn như thế, dám cướp người trong tay tao? Bọn nó đâu?"


" Muốn giết thì giết tôi.

Những đứa trẻ đó vô tội.

Có rất nhiều cách kiếm tiền, vì sao bà lại chọn phương thức tàn nhẫn như thế?"

" HA HA HA ! Đó là chuyện của tao.

Không đến lượt mày xen vào.

Tao thật sai lầm khi cử mày đi huấn luyện chúng nó.

Trước kia Ngạo Tề chưa bao giờ làm tao thất vọng, rất tiếc anh ta đã chết trong một lần làm nhiệm vụ cho nên mới tới lượt con bạch nhãn lang mày thay thế" người phụ nữ cười to và hét lên nói với giọng tức tối điên cuồng.

" ĐI BẮT CHÚNG NÓ LẠI ĐÂY" bà ta hét lên với đám vệ sĩ đứng xung quanh.

" Đứng lại! Nếu các người bước thêm một bước tôi sẽ kích hoạt bom.

Tôi đã lắp đặt rất nhiều bom trong tòa nhà này.

" chỉ huy Vĩ Thành lo lắng nói.

" Khốn kiếp! Vĩ Thành! Mày vì những con chó nuôi trong nhà mà muốn vứt bỏ tính mạng?" người phụ nữ đay nghiến nói.

" Chúng nó không phải là chó! Là những đứa con của tôi! Bà đã hại chết đứa con gái của tôi.

Hôm nay, tôi sẽ cho tất cả lũ khốn các người xuống địa ngục.

"chỉ huy Vĩ Thành vô cùng tức giận,.


hét lên.

" ĐOÀN !"

Tiếng súng vang lên trúng ngay tim của chỉ huy Vĩ Thành.

Ông ta dùng chút sức lực cuối cùng bấm chặt nút kích hoạt bom trong tay rồi tắt thở.

" ĐỒ NGU! MÀY LÀM GÌ THẾ HẢ" người phụ nữ hoảng sợ hét lên với tên vệ sĩ vừa bắn chết chỉ huy Vĩ Thành.

Trên sân thượng.

Các cô gái đang khởi động trực thăng, chưa kịp cất cánh đã thấy tòa nhà rung lắc dữ dội, Lãnh Cơ cầm lái vội vàng cất cánh bay lên trời.

Trực thăng vừa bay lên tầm một mét thì cả toà nhà đã sụp lún xuống, hàng loạt tiếng bom nổ vang lên, khói bụi bay lên tận trời, ba cô gái từ trên trực thăng nhìn xuống tòa nhà sụp đổ, chôn vùi tất cả mọi thứ.

Lượng bom có thể phá hủy sạch sẽ tòa nhà lớn này thật không ít.

" Chỉ huy !"

" Chỉ huy !"

" Chỉ huy !"

Ba cô gái nhìn xuống đống đổ nát bên dưới, thấp giọng gọi.

Lãnh Cơ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lái trực thăng bay đến đỉnh núi phía nam, nơi " chỉ huy "nói có người tiếp ứng cho họ.

Lúc này, tầm bốn giờ sáng.

Bầu trời không còn tối đen nữa.

Đỉnh núi phía nam đang ở phía trước, cách khoảng 800m, đột nhiên trời nổi gió lớn, mây đen ùn ùn kéo tới va chạm vào nhau trên bầu trời tạo ra từng đợt sấm chớp nổi lên bốn phía.

Tia sét càng ngày càng lớn và dày đặc.

" Có chuyện gì vậy? Trời đang yên ắng tại sao lại có gió lớn và sấm chớp.?" Kiều Tiên giật mình nhìn bầu trời, hỏi.


" Không biết nữa.

Chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ đáp xuống, trời sấm chớp dày đặc và gió lớn như thế này bay trên không trung rất nguy hiểm" Lãnh Cơ nói xong nhìn xung quanh, tìm chỗ đáp xuống.

Vừa nhìn thấy khoảng đất trống có thể đáp trực thăng, Lãnh Cơ nhanh chóng bay tới, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một cái hố đen càng lúc càng bành trướng, mang theo một lực hút cực mạnh hút trực thăng vào hố đen đó.

" Chết Tiệt! Lực hút này quá mạnh tôi không điều khiển được nữa, trực thăng mất kiểm soát rồi" Lãnh Cơ nôn nóng nói.

" Không tốt, chúng ta cũng không thể nhảy khỏi trực thăng được, có nhảy ra ngoài vẫn bị hút vào hố đen đó.

Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Oanh Ngữ hoảng hốt nói

Vừa dứt lời, ba cô gái nghe cánh quạt trên trực thăng bị gió lớn đánh gãy, kính chắn gió nứt hình mạng nhện vỡ nát thành mảnh vụn, họ vội giơ khủy tay lên che mặt, Cùng lúc kính chắn gió bị vỡ, một lực hút mạnh mẽ cuốn các cô gái ra khỏi trực thăng bay thẳng vào trung tâm hố đen.

A! A! A!

Các cô gái hét lên, lồng ngực bị ép đến ngạt thở, đầu óc choáng váng, cảm nhận da thịt bị gió cắt qua tứa máu tươi, những vết thương trên cơ thể như bị rách ra lần nữa, đau rát vô cùng.

Cuối cùng không chịu nổi nữa ngất đi.

Trên bầu trời, khi hố đen hút các cô gái vào xong cũng thu nhỏ lại và biến mất, mây đen tản đi, gió mạnh cũng ngừng lại.

Mọi thứ trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra.

Các đài thiên văn, khí tượng cũng đang tập trung nghiên cứu về hiện tượng xảy ra ngày hôm đó.

Kèm theo sự bại lộ của tổ chức đào tạo sát thủ, giết người mua vui, các phóng viên , nhà báo viết không hết giấy.

Dân tình phẩn nộ, tập trung thành từng nhóm lớn treo băng rôn biểu tình, cảnh sát vào cuộc và giải cứu được chín mươi đứa trẻ đang được huấn luyện tại ba địa điểm khác nhau trên các hòn đảo.

Trong đó có ba đứa trẻ hấp hối do bị tra tấn được đưa đến bệnh viện nhưng không qua khỏi.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận