Những Chiến Binh Xuyên Không


Lãnh Cơ bơi lên sát mặt đá bên trên, nắm lấy tay Hiên Viên Thiên Hạo giơ lên viên dạ minh châu trong tay hắn soi sát vào mặt mình, nàng nằm áp sát vào mặt đá, đưa miệng vào lỗ nhỏ trên mặt đá hút lấy ô xi trong cái lỗ nhỏ, sau đó quay ra nhả ô xi cho bong bóng nổi lên, lại quay vô hút lấy ô xi trong cái lỗ nhỏ khác, nàng lập lại hai lần cho bọn họ nhìn rồi thả tay Hiên Viên Thiên Hạo ra, bám vào mặt đá, vừa tiến lên phía trước vừa hút lấy ô xi trong mấy cái lỗ.

Hiên Viên Thiên Hạo cùng mười lăm tên hộ vệ ánh mắt sáng lên, vội vàng làm theo nàng.

Lồng ngực bọn họ muốn nổ tung ra rồi, dưỡng khí đã cạn hết, bọn họ nãy giờ nhịn thở nhìn hành động của nàng đã sắp không chịu nổi.

Bọn họ bám sát vào mặt đá bên trên vội vàng hút dưỡng khí trong lỗ nhỏ để bổ sung vào lộng ngực đang vô cùng khó chịu.

Hút liên tục vài cái lỗ nhỏ có chứa dưỡng khí bọn họ mới cảm thấy dễ chịu được một chút.

Lãnh Cơ cũng dừng lại để chờ bọn họ bổ sung dưỡng khí, khi thấy bọn họ bơi lại gần nàng mới bắt đầu bơi tiếp hướng tới lối ra.

Phù !

Phù !

Phù !

" Cuối cùng cũng ra khỏi nước a.

Ta cứ tưởng sẽ trở thành hồn ma dưới đáy hồ này rồi a" Vũ Nhị ngoi lên mặt nước thở phì phò nói.

" Ta cũng nghĩ vậy.

Lúc nãy trong ngực không còn dưỡng khí ta thật sự rất hoảng sợ a." một tên hộ vệ cũng nói theo.

" Ta luôn rất tự tin khả năng bơi lặn của mình, không nghĩ tới sẽ có lúc rơi vào hoàn cảnh này.

Thật đáng sợ.

Cảm giác không có dưỡng khí thật không dễ chịu chút nào" Vũ Nhất mặt lạnh ít nói cũng không nhịn được phải cảm thán.

Mọi người lục đục leo lên bờ nằm thở, trên cở thể bọn họ vết thương chồng chất, máu vẫn đang rỉ ra ngoài, quần áo rách tơi tả.

Do lúc nãy bị xoáy ngầm cuốn nên va vào những bãi đá ngầm sắc nhọn bên dưới.

" Thế nào? Cháo có ngon không"? Lãnh Cơ leo lên bờ, thấy mọi người đã ngoi lên đủ, nàng mở miệng trêu chọc .

" Không ngon chút nào a.


Ta từ nay sẽ bỏ ăn cháo a"

" Cơ cô nương, cô học bơi lặn từ năm bao nhiêu tuổi? Có thể lặn giỏi như vậy a"

" Cơ cô nương, lúc nãy không nhờ có cô, bọn ta đã bị kẹt, chết dưới đáy hồ này rồi a"

" Dưới đáy hồ này nguy hiểm thật, lúc nãy không có chủ tử giữ ta lại, ta đã bị xoáy nước ngầm hút vào nhánh hang kia rồi a"

" Đá ngầm bên dưới thật sắc nhọn, cào rách cả quần áo, da thịt ta rồi a"

"..." Mấy tên thị vệ thay nhau than vãn.

" Nàng có thể nhớ hết đường từ hồ nước bên kia qua tới nơi này sao"? Hiên Viên Thiên Hạo mang một bụng nghi vấn từ nãy tới giờ, không nhịn được hỏi.

" Chỉ là vận may mà thôi" Lãnh Cơ nhìn Hiên Viên Thiên Hạo cười nói.

Cái này không thể nói là vận may được.

Phải nói là bên dưới không khác gì một cái mê cung, xung quanh tối đen như mực, trong một canh giờ nàng ấy có thể tìm được đường ra rồi quay trở lại chỗ bọn họ, hơn nữa còn nhớ hết tất cả lối đi, ngã rẽ bên dưới, tránh những nơi có xoáy ngầm mạnh mà bơi vào những nơi xoáy ngầm nhẹ, luồng lách qua những bãi đá ngầm nằm rối tung bên dưới.

Có những chỗ hắn thấy có thể bơi vào thì nàng lại kéo tay hắn bơi sang chỗ khác.

Nàng canh lượng dưỡng khí bọn họ có trong cơ thể để bơi nhanh tới mặt đá vôi có những cái lỗ chứa dưỡng khí kia.

Bên trong không có đá vôi, chỉ có những tảng đá nhẵn, trơn bóng bên trên căn bản không có lỗ chứa dưỡng khí.

Nếu bơi chậm sẽ không tới kịp bãi đá vôi đó.

Bọn họ sẽ thiếu dưỡng khí hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nàng làm sao biết được còn có thể lấy dưỡng khí trong lỗ đá vôi như thế.

Kiến thức của nàng quá sâu rộng.

Nàng còn cẩn thận đưa dạ minh châu chiếu vào mặt nàng để bọn họ nhìn rõ cách nàng làm.

Khiến bọ họ chăm chú nhìn, không cảm thấy hoảng sợ khi cơ thể đang không còn chút dưỡng khí nào.

Một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, trí nhớ siêu phàm, quyết đoán lại cẩn thận nhường này......

Hiên Viên Thiên Hạo thấy nàng trả lời qua loa nên cũng không hỏi nữa.

Mười lăm tên hộ vệ cũng đang nhịn một bụng câu hỏi, thấy chủ tử không hỏi nên cũng nhịn một bụng không dám hỏi.

Lãnh Cơ đứng lên quan sát xung quanh nơi này, bọn họ đã bơi tới một cái hang động khác.

Hang động này có vài lối đi, âm thanh bọn họ nói chuyện trong hang động rất vang chứng tỏ hang động này rất lớn.

Lối đi nhiều như thế này nàng không biết nên chọn con đường nào.

Bên tai nghe tiếng nước chảy giống như gần đây có một thác nước.

Bỗng nhiên nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên.

"Trong không khí có mùi hoa sen rất thơm, có thể ở gần đây có một đầm sen" Lãnh Cơ quay sang nói với Hiên Viên Thiên Hạo đang không ngừng quan sát đánh giá nàng.


" Chúng ta nhanh qua đó xem thử đi " Hiên Viên Thiên Hạo nhìn nàng trả lời.

Hiên Viên Thiên Hạo cũng ngửi thấy mùi hoa sen nồng đậm tỏa ra từ một cái cửa hang, nên dẫn đầu đi trước, Lãnh Cơ và mười lăm tên hộ vệ theo sát sau lưng hắn.

Bọn họ đi tới một nơi, ai cũng há hốc mồm nhìn đầm hoa sen màu xanh bạt ngàn phía trước.

Những bông hoa sen phát ra ánh sáng kỳ lạ nhấp nháy.

Bên trên là bầu trời đầy sao.

ánh trăng chiếu xuống đầm sen đẹp không sao kể xiết.


Hương hoa sen tràn ngập trong gió.

Xung quanh là những vách đá cao chót vót.

Bọn họ đang ở dưới một cái giếng trời khổng lồ a.

" Chúng ta nhanh tìm Bát Diệp Liên đi " Vũ Nhị lên tiếng chạy nhanh tới chỗ đầm sen.

" Khoan đã"

" Đứng lại"

Lãnh Cơ và Hiên Viên Thiên Hạo cùng lên tiếng, không khỏi quay qua nhìn nhau.

Sau đó chuyển ánh mắt qua cơ thể cứng đờ của Vũ Nhị đang dừng lại trong tư thế một chân đang tiến lên phía trước, một chân sau đang nhấc lên chưa kịp co lại.

Đang quay đầu lại nhìn hai người vừa lên tiếng ngăn cản hắn.

" Nơi này có rất nhiều côn trùng độc.

Ngươi cứ như thế lao vào, muốn chết a" Lãnh Cơ khoanh tay trước ngực, liếc xéo hắn.

" Ta có nhìn thấy con côn trùng nào đâu a" Vũ Nhị điều chỉnh tư thế bước lại gần Lãnh Cơ hỏi.

Lãnh Cơ không thèm trả lời, cúi xuống nhặt hai viên đá lên, ném thật mạnh vào đầm hoa sen, nàng cũng lựa chọn vị trí ném cách thật xa chỗ bọn họ đứng.


Bõm !

Bõm !





























































Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận