Những Chiến Binh Xuyên Không


Hiên Viên Thiên Hạo từ boong thuyền bay lên đứng bên cạnh nàng nhìn ra xoáy nước phía trước nói:

" Xin lỗi " Giọng nói của hắn hơi run rẩy vang lên bên tai nàng.

" Không phải lỗi của ngươi! Đứng trước mẹ thiên nhiên, con người luôn luôn nhỏ bé, khả năng chống lại rất nhỏ" Lãnh Cơ quay sang nhìn vào sườn mặt Hiên Viên Thiên Hạo, nàng nói tiếp:

" Hơn nữa, nếu không có ngươi, ta đã chết từ vài ngày trước rồi" .

" Nàng có sợ không?" Hiên Viên Thiên Hạo xoay người lại nhìn thẳng vào Lãnh Cơ hỏi.

" Sợ cũng không ích gì, chúng ta đã cố gắng nhiều rồi, con người ai cũng phải chết chỉ là sớm hay muộn thôi" nàng mỉm cười nhìn hắn.

Hiên Viên Thiên Hạo nhìn vào nụ cười nhẹ nhàng của thiếu nữ trước mặt, nàng không hề sợ cái chết, đứng trước bờ vực tử thần còn có thể cười tươi rực rỡ như thế.

Nàng xem thường cái chết, không hoảng sợ gào khóc như những nữ nhân hắn đã từng thấy, nàng vừa xinh đẹp vừa thông minh tuyệt đỉnh, giúp bọn hắn vượt qua vùng Lôi Quang an toàn, nàng có thể cưỡi lên lưng con vật to lớn nhất đại dương, nàng mạnh mẽ đến hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Đột nhiên Hiên Viên Thiên Hạo ôm thật chặt lấy Lãnh Cơ.

Hắn ước gì thuyền của hắn có thể thoát được kiếp nạn.

Hắn nhất định sẽ không ngừng theo đuổi nữ nhân này.

Lãnh Cơ bị hành động của hắn làm cho giật mình.

Nàng nghĩ hắn rất sợ hãi nên muốn ôm nàng để giảm bớt nỗi sợ.

Nàng cũng vòng tay ra sau lưng hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn an ủi.

Hành động của nàng như đang dỗ một đứa trẻ, cũng không trách được nàng.

Từ nhỏ sống ở đảo huấn luyện, nàng chưa bao giờ biết tình cảm nam nữ là cái gì.


Tình yêu đối với nàng là xa vời vợi, nàng căn bản không hề biết cái gì gọi là yêu.

Nhưng với người nào đó thì không nghĩ như vậy, hắn thấy hành động của nàng thì vui mừng vô cùng, vòng tay ôm nàng càng siết chặt hơn.

Nói thì chậm nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh, từ lúc phát hiện xoáy nước tới bây giờ chỉ mới hơn một khắc.

(15 phút )

Trên bầu trời mưa to không ngớt, sấm chớp giật liên hồi, âm thanh gào thét của xoáy biển càng ngày càng to.

Con thuyền vẫn đang bị dòng xoáy cuốn theo, bọn họ cũng không còn cách trung tâm bao xa nữa.

Tất cả cũng đã chấp nhận cái chết tới gần.


" MAU NHÌN ! MAU NHÌN ?" Vũ Tuyết đột nhiên hét to lên.


Mọi người cùng nhìn theo ánh mắt của nàng.

"TỚI RỒI"

"BỌN CHÚNG TỚI RỒI! "

" THẬT TỐT QUÁ"

"HOAN HÔ"

" NHANH LÊN ! NHANH NỮA LÊN !

....

Nghe tiếng reo hò của mấy tên hộ vệ bên dưới, Hiên Viên Thiên Hạo buông Lãnh Cơ ra.

Cả hai cùng nhìn về một hướng.

Ba con cá Voi đang bơi rất nhanh về hướng thuyền của bọn họ, dẫn đầu là hai con cá Voi con.

Thì ra hai con cá Voi này thấy xoáy nước khổng lồ nên chạy về kêu cứu.

Bọn chúng bơi thật nhanh đuổi theo con thuyền đang bị dòng nước cuốn mạnh.


Cá Voi mẹ nổi lên cao hơn mặt nước, chặn con thuyền lại.

Hai con cá Voi con thì bơi cách xa xoáy nước một chút.

Lãnh Cơ lúc này nhìn thấy cá Voi nổi lên, nàng so sánh xoáy nước với cá Voi trưởng thành, xoáy nước này đường kính lỗ hổng trung tâm xoáy nước cũng gần bằng chiều dài của con cá Voi trưởng thành, đường kính cũng tầm tám trượng ( khoảng 24 mét).

Một xoáy nước thật khổng lồ.

Theo thông tin nàng nắm bắt ở hiện đại xoáy nước lớn nhất thế giới cũng tầm ba trượng (10 mét).

Vòng xoáy lớn như thế này cá Voi con không thể cứu nổi thuyền của nàng.

Nếu như cá Voi mẹ ở cách xa nơi này, chỉ cần đến chậm một chút ....!Lãnh Cơ không khỏi lạnh sống lưng.


Con thuyền đã dừng lại hẳn, đang nép sát vào cơ thể của cá Voi mẹ.

Cá Voi mẹ xoay ngang cơ thể đẩy con thuyền ra xa vòng xoáy của nước.


" SỐNG RỒI ! CHÚNG TA SỐNG RỒI "

" HOAN HÔ "

" HA HA HA ! TA THỀ SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĂN LOÀI CÁ NÀY"

"SAU NÀY TA SẼ LÀM VIỆC THIỆN ĐI CỨU CÁ TRÊN BIỂN"

"...."

Mọi người trên thuyền vừa thoát nạn, reo hò ầm ĩ trên boong thuyền, vui mừng lao vào ôm nhau, nhảy nhót.

Hiên Viên Thiên Hạo quay sang nhìn Lãnh Cơ nhớ lại hành động thất thố của hắn lúc nãy không khỏi mặt đỏ tới mang tai.

" khụ, khụ " hắn đưa tay che miệng cúi đầu ho nhẹ rồi ngẩn đầu lên nói,

" Nàng lại cứu chúng ta thêm một lần nữa"

"Không phải ta cứu, là bọn chúng cứu chúng ta" Lãnh Cơ nhìn vào cá Voi mẹ vẫn đang dìu con thuyền của bọn họ ra xa xoáy nước.

nói:

" Bọn chúng là đang trả ơn nàng " Hiên Viên Thiên Hạo giọng nhẹ nhàng nói

Lãnh Cơ không nói gì chỉ mỉm cười.


Sau khi ra khỏi xoáy nước cá Voi mẹ không dừng lại, đẩy con thuyền vòng qua xoáy nước lướt nhanh trên mặt biển đi thẳng tới một hướng.


Mọi người như chợt nhận ra, cảm thấy khó hiểu, không biết cá Voi mẹ muốn mang bọn họ đến nơi nào.

Vừa rồi bị xoáy nước cuốn vòng tròn, bọn họ đã bị mất phương hướng.



Hiên Viên Thiên Hạo kéo theo Lãnh Cơ vào trong phòng xem bản đồ và lấy ra dụng cụ định hướng.


"Tuyến đường con cá này đưa chúng ta đi trùng với tuyến đường chúng ta đang muốn hướng tới.

Không lẽ nó biết chúng ta muốn đi nơi nào sao"?

Lãnh Cơ nhìn dấu đỏ đánh dấu một hòn đảo trên bản đồ của Hiên Viên Thiên Hạo, lên tiếng nói:

" Bọn chúng đã đi theo chúng ta mấy ngày nay rồi.

Có thể bọn chúng nhận ra chúng ta đi hướng này là muốn tới hòn đảo đó.

Nên muốn hộ tống chúng ta đến nơi".



















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận