Những Chàng Trai Của Màn Đêm FULL
Bầu trời đêm yên tĩnh bị xé tan bởi tiếng thắng xe gấp gáp.
Từ trong xe, Hiểu Minh lao ra với vẻ mặt vô cùng lo sợ.
Khung cảnh trước mắt có thể khiến bất kỳ ai hoảng hốt.
Một bức tranh tàn sát được khắc họa tinh tế đến rợn người, máu vương trên từng ngọn cỏ, hòn đá.
Nhìn thấy bóng hình quen thuộc nằm giữa vũng máu tươi, lòng anh tan nát, tay chân rụng rời.
Không chần chừ gì thêm, anh vội chạy tới ôm lấy người bạn chí cốt.
"Hạo… tỉnh dậy đi… cậu có nghe tôi nói không?" Anh kêu la trong vô vọng."
Bàn tay anh đặt lên cổ Phán Quan.
Có những nhịp nảy lúc mạnh lúc yếu.
“Còn mạch.
Cậu ấy vẫn còn sống.” Đôi mắt anh lóe lên tia hi vọng.
"Làm ơn đừng chết đấy.” Anh vác người bạn đẫm máu trên lưng.
*******
Đôi mắt mơ màng dần mở ra.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc sặc vào mũi.
Thiên Hạo ngó khắp căn phòng màu trắng.
Anh nhìn bàn tay nhói nhói đang cắm một sợi dây truyền đầy máu.
"Dậy rồi à!" Hiểu Minh từ cánh cửa bước vào, gương mặt hớn hở.
"Tôi đã nằm đây bao lâu rồi?” Giọng Thiên Hạo yếu ớt.
"Ba ngày.
Cậu ăn chút gì đi.” Hiểu Minh giơ chén cháo nóng hổi ra trước mặt.
Mùi thơm của gạo trắng như kích thích cơn đói.
Bụng Thiên Hạo kêu inh ỏi.
"Đây là đâu?" Thiên Hạo thắc mắc.
"Phòng khám của Hắc Y Tiên Sinh.
Ông ấy là bác sĩ giỏi nhất trong thế giới ngầm.
Nên cậu không cần lo lắng.”
"Ông ta đúng là giỏi thật.
Lúc đó tôi tưởng mình đã đến vùng cực lạc.
Toàn thân lạnh lẽo.
Lại thấy một thứ ánh sáng mờ ảo nữa chứ.” Thiên Hạo ngắm nhìn trần nhà một cách thanh thản.
"Khi mất máu quá nhiều, thân nhiệt sẽ giảm sút kèm với việc xuất hiện ảo giác.
Nếu trễ một chút, thì cậu đã chết rồi.” Gương mặt Hiểu Minh tỏ ra nghiêm nghị.
"Đúng là dân học y có khác, haha." Thiên Hạo cười sảng khoái.
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Cậu nghĩ mấy vết thương cỏn con này làm khó được tôi à? Đánh nhau không?" Ánh mắt anh trở nên đầy tự tin.
"Cám ơn cậu vì chuyện hôm qua.
Nhưng sau này, hãy bàn bạc với tôi.
Đừng có lúc nào cũng giành phần khó." Hiểu Minh chau mày tức giận.
"Tôi xuất viện được chưa? Nhớ An An quá!" Thiên Hạo nở nụ cười tươi rói.
"Mấy ngày không liên lạc được, cô ấy lo lắng lắm.
Tôi đã nói là cậu đi công tác ở vùng núi hai tuần.
Nếu cậu xuất hiện quá sớm cùng với những vết thương đó sẽ lộ bí mật mất.” Hiểu Minh nói.
"Cậu thật là.
Làm vậy chẳng qua để ép tôi nghỉ dưỡng thôi phải không?" Thiên Hạo nhếch miệng.
Hiểu Minh không trả lời.
"Hết tuần này thôi.
Đó là giới hạn của tôi.
Hehe." Thiên Hạo nói tiếp.
"Cũng được.
Tôi hỏi một chuyện?” Hiểu Minh tỏ ra nghiêm túc.
"Sao cậu lại chặt tay của chúng?"
"Tôi bị lây nhiễm bản tính lương thiện của cậu.
Muốn chúng không làm phiền mà không được giết thì phải chặt tay.
Cũng vì mềm yếu như cậu mà tôi ăn mấy nhát dao." Thiên Hạo nhăn mặt.
"Tôi lại nghĩ khác.
Cậu lấy đi một cánh tay của bọn xã hội đen là muốn chúng sau này không dễ dàng làm việc xấu nữa.
Phải không?" Hiểu Minh nói.
"Cậu nói vớ vẩn.” Thiên Hạo tập trung húp cháo.
"Tôi đi công chuyện đây.
Tối tôi ghé." Hiểu Minh nói.
"Đồ mê gái bỏ bạn.” Thiên Hạo nhăn mặt.
"Sao cậu biết?” Hiểu Minh trợn mắt ngạc nhiên.
"Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Hehe?” Ánh mắt cười gian tà.
"Ặc.
Đi đây.
Lo tịnh dưỡng đi.” Hiểu Minh quay mặt đi.
********
Tối hôm đó Hiểu Minh quay lại với vẻ mặt tối sầm, trông rất khó coi.
"Sao vậy? Bị gái cho leo cây hả?” Thiên Hạo nhếch miệng cười khoái chí.
"Họ chết cả rồi.” Hiểu Minh nói với giọng nghiêm túc.
Đôi mắt Thiên Hạo lóe lên sự lo lắng.
"Cậu nói vậy là sao?" Giọng gấp gáp.
"Tên trùm và bọn đàn em bị cậu chém cụt tay.
Chúng bị giết cả rồi.
Tất cả đều bị ghim một thanh đoản kiếm vào bụng.” Hiểu Minh nói, vẻ mặt lo lắng.
"Cậu cũng nghĩ giống tôi đúng không.
Dùng đoản kiếm mổ bụng là hình phạt dành cho kẻ thất bại.
Nhưng bọn họ không thể tự làm được.
Kẻ ra tay tàn ác chắc chắn cũng là chủ nhân giấu mặt của bọn chúng." Đôi mắt Thiên Hạo rực lên sự thách thức.
"Đó là điều tôi lo ngại.
Đứng trên cả trùm xã hội đen.
Tên này không phải dạng tầm thường.
Vụ thảm sát đó vừa để trừng phạt chúng, vừa để chào hỏi chúng ta." Hiểu Minh nói.
"Đáng lẽ tôi nên tra khảo tên trùm đó." Thiên Hạo đập tay xuống bàn, ánh mắt rực lửa.
"Muộn rồi.” Hiểu Minh nhẹ giọng.
"Mục tiêu của hắn là cậu.
Hắn tốn công sắp đặt như thế để giết cậu.
Cậu có thù oán gì với ai không.?" Thiên Hạo nói.
"Hỏi thừa, tôi và cậu thiếu gì kẻ thù." Hiểu Minh bình thản đáp.
"Tôi có linh cảm.
Chúng ta sẽ sớm gặp lại hắn thôi." Đôi mắt Thiên Hạo trở nên khát máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...