Thiên Hạo ngơ ngác trong một không gian u tối bất tận.
Đôi chân trần bước từng bước cẩn thận, nhưng chẳng hề biết đâu mới là phía trước, xung quanh đều là một màu đen mê muội phảng phất mùi chết chóc.
Cảm nhận cô độc dần dần nuốt chửng khiến anh kiệt quệ cho đến khi anh nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Thứ ánh sáng đẹp đẽ đỏ rực như một dòng máu nóng.
Càng tiến lại gần, anh càng nhận ra hai dáng người thân thuộc với bộ đồ trắng đang bị những sợi xích khổng lồ trói chặt bên bờ vực thẳm.
Phía dưới là dung nham nóng chảy, hơi nóng như muốn thiêu rụi mọi thứ bên trên.
Một bên là người mà anh yêu nhất, hứa sẽ trọn đời ở bên cô ấy.
Một bên là người bạn thân nhất, anh thà hi sinh thân mình để bảo vệ cậu ấy.
Anh nhìn Bảo An và Hiểu Minh thân xác rỉ máu đầy vết roi quất mà trái tim siết lại đau đớn.
Anh lớn tiếng gọi họ nhưng chẳng ai đáp lời, vẫn chìm trong cơn mê man.
Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân anh rung chuyển mỗi lúc một mạnh hơn, đất đá rơi lả chả.
Dòng dung nham đỏ rực dao động không ngừng tạo thành những con sóng lớn như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Một giọng nói từ hư vô vang lên: “Chỉ được cứu một người, ngươi sẽ cứu ai?” Giọng nói vừa ma mị, vừa đanh thép cứ như nó là chính tiếng lòng của anh vậy.
“Không thể nào!” Anh hét lớn, hàng lông mày mỏng chau lại tức giận.
Anh lao tới Hiểu Minh, vội vàng tháo dây xích rồi khiêng cậu ấy tránh khỏi bờ vực nguy hiểm.
Rồi anh lại chạy nhanh về phía Bảo An.
Anh dùng hết sức mình nhưng chẳng thể.
Những sợi xích càng siết chặt hơn khiến cô gái đau đớn.
Lòng anh như bị giày xéo.
Anh ôm cô vào lòng.
Giọt nước mắt ấm từ khoé mắt anh nhỏ xuống trên đôi má mềm mại nhợt nhạt.
Mặt đất đã rời khỏi nơi nó vốn bám chặt, rơi thẳng xuống lòng chất lỏng chết người.
Vùi sâu đôi tình nhân vào biển lửa.
“Anh đã hứa sẽ trọn đời bên em, giờ anh đã làm được rồi.” Giọng nói trầm ấm ẩn chứa niềm hạnh phúc cuối cùng dần tan biến cùng với xác thịt.
Không khí se lạnh buổi sáng sớm nhấn nhìm con người ta vào cơn mộng mị.
Trên chiếc giường rộng lớn, thân hình rắn chắc quấn chăn nửa thân người ướt đẫm mồ hôi.
Đôi mắt nhắm chặt nhưng hàng mày cau có như đang tranh đấu tư tưởng trong vô thức.
Anh nắng ban mai ấm áp đã chạy qua lớp cửa kính xua tan giá lạnh.
Đôi mắt nhăn nhó dần mở ra vẫn còn ngơ ngẩn nhìn trần nhà.
Anh vắt tay lên vầng trán cao vút lấm tấm những hột mồ hôi.
“Chỉ là mơ thôi sao.” Lời vừa trút ra mà lòng nhẹ nhõm hẳn.
Tiếng nhạc thê lương thảm khóc vang lên khiến anh giật mình không nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại bấy lâu nay vẫn để.
“Mới sáng sớm cậu gọi tôi có chuyện gì?” Thiên Hạo chau mày cáu kỉnh.
“Tôi cần cậu giúp một việc?” Hiểu Minh đang ngồi vắt chân trên salon, quần áo chỉnh chu làm tôn lên vẻ đẹp sang trọng.
Gương mặt nghiêm túc đến nực cười.
“Cậu không cần khách sáo, nói thẳng đi.”
“Tôi muốn hẹn hò.
Cậu chỉ tôi đi.” Giọng dứt khoát.
Thiên Hạo nghe xong suýt nữa làm rớt chiếc điện thoại trong tay.
“Chả lẽ ta vẫn đang nằm mơ.” Anh thầm nghĩ.
“Tôi muốn buổi hẹn hò thật lãng mạn.” Tiếng Hiểu Minh vẫn vang lên trong điện thoại, rõ mồn một.
“Thiên Kim hả?” Thiên Hạo vừa nói vừa cười.
“Tôi chỉ có mình cô ấy thôi.
Cậu hỏi thừa.”
“Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy.
Tôi còn tưởng cậu định ủ cho mối tình này lên men luôn chứ.”
“Cậu làm tốn tiền điện thoại quá đấy.” Hiểu Minh gằn giọng.
“Phụ nữ thích nhất ba thứ.
Đồ ăn ngon, không gian đẹp và quà tặng.”
“Cậu nói tiếp đi.” Hiểu Minh nôn nóng.
“Đồ ăn ngon và không gian đẹp tôi biết một nơi.
Lát tôi gửi địa chỉ cho cậu.
Còn quà để tôi chuẩn bị thay cậu.
Cậu làm gì có mắt thẩm mỹ.
Thế cậu muốn hẹn cô ấy lúc nào?” Thiên Hạo nói một lèo.
“Tối nay.” Một giọng trầm ấm dứt khoát
“Hả.
Có vội quá không.
Đúng là người mới yêu.” Gương mặt Thiên Hạo hết sức ngạc nhiên.
“Có vấn đề gì sao?” Hiểu Minh bỉnh thản nói, ánh mắt hết sức tự nhiên.
“Không sao, tôi lo được.” Đôi mày nhướn lên lộ vẻ tự nhiên.
“Vậy giờ tôi gọi cho cô ấy.”
“Cái gì.
Cậu còn chưa biết cô ấy có đồng ý đi hay không mà đã bắt tôi lên kế hoạch.” Thiên Hạo chau mày nhăn nhó.
“Cậu nghĩ tôi là ai?” Hiểu Minh lộ rõ vẻ tự tin từ trong khuôn mặt lẫn ngữ điệu.
“Rồi rồi.
Tôi cúp máy đây.
Đang ngủ.”
“Cám ơn cậu.
Bạn tốt nhất của tôi.” HIểu Minh nhếch miệng cười nhẹ.
“Bớt sến đi.
Cậu làm tôi khó ngủ đấy.” Đôi mày cong khẽ chau lại.
*********
Chàng bồi bàn lịch lãm trong chiếc áo đuôi tôm từ tốn kéo ghế để Thiên Kim ngồi vào.
Trước mắt cô công chúa xinh đẹp bận chiếc váy bó màu xanh nước biển lấp lánh là một không gian yên tĩnh đến tuyệt đối.
Cả một nhà hàng rộng lớn với hai màu đỏ đen chủ đạo không có lấy một bóng người.
Trên bàn chỉ có một chai rượu vang đỏ với hai chiếc cốc tinh xảo.
Thứ ánh sáng duy nhất thắp sáng cảnh vật xung quanh là những ngọn nến thuỷ tinh khi cháy toả ra một mùi hương vừa gợi cảm, vừa gợi tình.
Ánh đèn sáng lên chiếu sáng một góc nhà hàng.
Dưới ánh sáng huyền ảo như từ trời chiếu xuống là một vị thiên thần mang vẻ đẹp lạnh lùng.
Chàng cất đi đôi cánh Chúa trời ban tặng để khoác vào bộ vest đen đầy mê hoặc.
Sự tập trung cao độ với đôi mắt lướt theo phím đàn càng khiến người đàn ông trong mắt cô thêm cuốn hút.
Từng nốt nhạc trầm bồng vang lên nhịp nhàng như âm thanh từ các tầng mây.
Anh cất giọng hát ấm áp với những lời ca bay bổng như xé tan không gian mà đi vào trái tim người nghe.
“Hỡi vị thần tình yêu!
Tôi hận người đã bắn mũi tên màu đồng
Khiến nàng ghét tôi cay đắng
Có phải ngài đã nhận ra sai lầm của mình
Ghim thêm một mũi tên màu bạc
Để nàng nhớ mong tôi ngày đêm
Nhưng hỡi thần tình yêu!
Mũi tên ấy đã bắn nhầm vào trái tim tôi
Nàng tra tấn tâm trí tôi bằng nỗi nhớ
Làm sao tôi có thể sống được
Hỡi vị thần tình yêu!
Tôi van ngài.
Nếu không thể khiến nàng yêu tôi
Hãy kết thúc cuộc sống cơ đơn này bằng cái chết
Bởi vì nàng là duy nhất.
….”
Lời hát kết thúc, tiếng đàn cũng nhẹ dần rồi tắt hẳn.
Thân hình bảnh bao cao lớn rời chiếc dương cầm bằng gỗ đen, tiến bước về phía người đẹp.
“Hôm nay trông em thật lộng lẫy.” HIểu Minh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao trời, khoé miệng ẩn ý cười nhàn nhạt.
Đôi má dưới lớp phấn hồng chợt chuyển sang màu đỏ.
“Anh làm em đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Em chưa bao giờ thấy anh đàn hát trước đây.” Thiên Kim ấp úng.
“Lời ca và những nốt nhạc đó vốn giành cho em, không phải ai khác.” Dường như ánh mắt anh đang cười, toả ra sự say đắm.
Cô chưa từng thấy anh lãng mạn như thế.
Nhưng điều đó thật rõ ràng, anh chỉ vì người mình yêu mà trở nên khác biệt.
Nếu với bất kỳ cô gái nào anh cũng ngọt ngào, thì chẳng còn gì quý giá.
Đôi tay thanh lịch từ tốn rót lưng chừng ly rượu cho cô.
Dòng chất lỏng màu đỏ óng ánh chảy vào ly khiến người nhìn cũng phải thèm thuồng muốn nhấp thử lập tức.
Người phục vụ lúc nãy từ một cánh cửa nào đó chầm chậm đi vào, trên tay anh là hai đĩa thịt bò bittet thơm phức.
“Mong quý khách ngon miệng.” Chàng trai trẻ nở nụ cười thân thiện rồi lui xuống.
Lưỡi dao bạc nhẹ nhàng tách miếng thịt mềm mại ra nhiều phần nhỏ vừa miệng.
Anh đưa đĩa thịt đã cắt của mình cho cô khiến cô nhìn anh ngơ ngác, trong lòng cảm thấy vui sướng.
“Anh thật có kinh nghiệm hẹn hò đấy nhỉ?” Cô đưa ánh nhìn dò xét về phía anh.
Anh vừa nghe đã hiểu ý.
Ngụm rượu vừa nếm chưa kịp trôi đã bị sặc.
Làm sao anh có thể nói rằng Thiên Hạo là đạo diễn.
Cũng không thể để cô ấy nghĩ anh là hạng đào hoa lăng nhăng.
“Anh xem trên phim ảnh, nam chính vẫn hay làm thế mà.” Anh cười ngượng ngạo.
“Em tưởng anh chỉ thích đọc sách và xem tin tức.” Cô đưa ánh nhìn chiếu tướng về phía anh.
“Em xem anh là người ngoài hành tinh à?” Anh nhăn mặt trông hết sức đáng yêu.
“Anh còn quý hiếm hơn cả người ngoài hành tinh ấy chứ.” Cô thầm nghĩ.
Hiểu Minh chợt khựng lại, cảm thấy lạnh gáy như có ai đang theo dõi mình.
Nhưng anh vẫn tỏ ra bình thản.
“Anh có bất ngờ cho em.
Em nhắm mắt lại đi.” Anh cười dịu dàng.
Thiên Kim ngoan ngoãn nhắm chặt mắt.
Tưởng tượng đến nụ hôn bất ngờ nhưng mãnh liệt.
“Em mở mắt ra đi.” Giọng anh vang lên.
Không hôn sao? Thật làm con gái người ta thất vọng.
Trước mắt Thiên Kim là một hộp quà vuông vức trang trí họa tiết xanh trắng đẹp mắt.
Trong bóng tối, một người đàn ông nhếch miệng cười nham hiểm.
“Em mở ra được không?” Thiên Kim cất giọng thánh thót, không giấu được vẻ vui mừng.
“Tất nhiên.”
Những sợi băng quấn lần lượt được bàn tay nhỏ nhắn tháo ra.
Món đồ bên trong khiến cô hết sức kinh ngạc.
Nếu là người khác tặng, chắc chắn cô đã ném thẳng món quà vào mặt hắn.
Nhưng người yêu của cô tặng lại khác.
Mặc dù cô có chút ngượng ngùng đến đỏ mặt, nhưng cô vẫn thầm vui mừng, cảm thấy khoảng cách càng được rút ngắn.
Cô và anh như gần gũi hơn.
“Sao anh biết em thích màu đỏ, còn biết cả size của em nữa?” Đôi mắt long lanh nhìn anh.
Anh liếc nhìn.
Thần kinh anh như bấn loạn khi trong chiếc hộp là bộ đồ lót mỏng manh màu đỏ đô.
Gục đầu xuống chống tay lên trán.
“Cậu chết với tôi.” Anh nguyền rủa.
“Anh nói gì cơ?”
“Không có gì.
Anh chỉ hơi nhức đầu thôi.” Hiểu Minh gượng gạo.
Ở trong bóng tối, người nào đó vừa bị nguyền rủa liền nhếch miệng cười.
“Lãng mạn vậy đủ rồi.
Không phải sẽ nhanh hơn nếu có một chút kích thích sao.” Anh thầm nghĩ.
“Em thích món quà đó chứ?” Anh đánh lạc hướng.
“Dạ, đó là quà anh tặng mà.” Cô nở nụ cười tươi tắn khiến anh nhẹ người.
Cứ lo cô ấy sẽ nghĩ mình biến thái.
HIểu Minh không nói thêm gì, chỉ cặm cụi cắt thịt bò.
Hành động hấp tấp khiến miếng thịt bắn vào mặt anh.
Nhìn gương mặt lấm lem của anh cô liền bật cười.
Cô vươn người tới mỗi lúc một gần anh.
Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau tỉ mỉ vết nhơ.
Khoảng cách đủ gần để nghe thấy hơi thở đối phương.
Bàn tay ấy bị nắm chặt, không thể nhúc nhích hơn nữa.
Ánh mắt hoang dã nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ như muốn nuốt chửng.
Làn môi bóng bẩy gợi cảm như hai cực của thanh nam châm, bị lực hút kéo lại gần nhau.
Bất thình tình, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phía xa đổ sập khiến đôi tình nhân giật thót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...