4.
Từ ngày đó trở đi Kỷ Thính Từ không còn gọi tôi là chị Khương Dục nữa.
Cái xưng hô "chị" này ngay từ đầu đã có chút trúc trắc nhưng càng dần về sau thì càng thuận miệng đôi khi còn sinh ra cảm giác ái muội khó nói thành lời.
Trên thực tế mỗi một lần cậu ấy gọi tôi là chị thì tôi đều nhớ tới buổi tối hoang đường kia.
Dưới ánh đèn trong phòng tôi nhìn thẳng vào mắt Kỷ Thính Từ, từng bước đưa cậu ấy vào biển sâu của dục vọng.
Tôi là người thợ săn đầy kiên nhẫn, nếu cậu ấy bảo dừng thì tôi sẽ lập tức dừng lại.
Nhưng từ trước đến nay cậu ấy không hề nói ra câu đó.
Chỉ là đôi mắt hồng hồng, giọng nói ẩn nhẫn gọi tôi một tiếng: "Chị."
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng đuổi những hình ảnh kiều diễm đó ra khỏi đầu óc của mình.
Khi mở mắt ra, Kỷ Thính Từ đã đứng trước mặt tôi, bỏ một ly trà sữa đậu nành vào tay tôi.
Mấy ngày hôm trước Tùng Vi từng mời đoàn làm phim uống trà sữa, và tôi chọn một ly trà sữa đậu nành, không ngờ Kỷ Thính Từ lại ghi tạc trong lòng.
Có đôi khi cậu bé này dùng thủ đoạn vụng về nhưng lại có hiệu quả vô cùng.
"Chị, uống khi còn nóng nhé." Bàn tay ấm áp chạm lên trán tôi, sau đó âm thanh lo lắng vang lên lần nữa: "Ra nhiều mồ hôi như thế có phải là cơ thể của chị không khỏe chỗ nào đúng không?"
Tôi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chỉ là bị đau bụng khi tới tháng thôi."
Thật ra cũng không đơn giản là "thôi".
Bởi vì hồi học cấp ba bị dội một chậu nước lạnh vào đầu lại bị nhốt ở trong nhà vệ sinh suốt một đêm vì thế sau này cứ mỗi tháng đến kỳ sinh lý là tôi đều đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, giống như muốn ngất không thể không đi bệnh viện để châm cứu giảm đau.
Mấy tháng trước không đi công tác còn ổn nhưng lúc này lại phải chạy đến phim trường để quay chụp.
Tôi đã uống hai viên lbuprofen có điều hiệu quả không rõ ràng.
Tôi ngẩng đầu, xuyên qua lớp màng mông lung che trước mắt nhìn thấy Kỷ Thính Từ nhíu mày lại.
Trong mắt của cậu ấy đau lòng và điều đặc biệt là không có dáng vẻ giả bộ nào.
"Chị, để tôi đỡ chị đi nghỉ một lát."
Nửa tháng trước Kỷ Thính Từ dính lên người tôi, tôi đỡ cậu ấy đi vào trong xe.
Lúc này, vị trí được đảo lại, cậu ấy nửa ôm nửa đỡ đi vào phòng trang điểm.
Kỷ Thính Từ để tôi ngồi lên ghế mềm, sau đó ra cửa một lát sau lấy về hai cái túi chườm ấm nhét vào tay tôi.
"Tôi lấy từ chỗ của Tiểu Giản đấy." Cậu ấy ho nhẹ một tiếng, giọng nói bỗng dưng nhỏ lại: "Chị, chị dán lên bụng đi."
Tiểu Giản là trợ lý của Tùng Vi.
Mặc dù mặt tôi trắng bệch nhưng vẫn nở nụ cười tươi: "Thứ này vô dụng đối với tôi."
Có lẽ là do sắc đẹp dụ người ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nói: "Nếu cậu muốn chị không đau nữa thì hôn chị một cái đi."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng tôi liền hối hận.
Dựa theo kế hoạch của tôi tiến độ không nên nhanh như vậy.
Nhưng ngoài dự kiến Kỷ Thính Từ không hề lớn tiếng quát tôi.
Mà cậu ấy do dự một lát rồi cúi đầu xuống, gương mặt sát lại gương mặt tôi, hơi thở nóng bỏng.
Một lát sau cái hôn mềm nhẹ rơi lên trên bờ môi của tôi.
Tôi im lặng không có phản ứng gì, mà Kỷ Thính Từ giống như bị gì đó kéo lại lập tức đứng dậy ánh mắt trốn tránh.
"Chị, chị ở chỗ ngày nghỉ ngơi, tôi... Tôi đi ra ngoài làm việc trước đây."
Cậu ấy dừng một lát, thấp giọng nói: "Nếu chị cảm thấy không thoải mái thì gọi điện cho tôi nhé tôi sẽ đến đưa chị đi bệnh viện."
Nói xong không đợi tôi trả lời cậu ấy đã xoay người đi ra ngoài cửa.
Chỉ là bước chân dồn dập, nhìn như muốn chạy thoát khỏi nơi đây.
Bụng lại kêu âm ỉ đau đớn theo từng cơn làm mồ hôi lạnh đổ xuống càng nhanh hơn, nhưng tôi chỉ giật nhẹ khóe môi nhìn bóng dáng của cậu ấy cười khẽ: "Kỷ Thính Từ, rõ ràng là cậu hôn tôi sao người xấu hổ lại là cậu thế?"
Cậu ấy đang đi ra cửa nghe thấy câu này cơ thể bỗng dưng cứng đờ.
Lát sau, cậu ấy quay đầu lại, đôi mắt lóng lánh mang theo dáng vẻ cầu xin: "Chị."
Tôi thấy đã đạt được mục đích liền giơ bàn tay lên che đi đôi mắt, mỉm cười nói: "Được, cậu đi đóng phim đi, không cần phải quan tâm tôi đâu."
Tôi nhắm mắt lại, cả mắt chìm vào mảng đen, không biết là do quá buồn ngủ hay là do đau nên ngất xỉu nữa.
Khi Kỷ Thính Từ trở lại đã là lúc hoàng hôn.
Cậu ấy nhẹ nhàng gọi tôi dậy, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị đỡ hơn chưa?"
Kỷ Thính Từ vừa mới tẩy trang, bộ tóc giả được gỡ xuống để lộ mái tóc đen ngắn xù xù, trên chóp mũi còn vương vài giọt mồ hôi.
Cậu ấy thực sự quá trẻ tuổi, lại đơn thuần, từ trong đôi mắt trong sáng ấy tôi thấy được hình ảnh phản chiếu rõ ràng của chính mình.
Đôi môi tái nhợt, gương mặt trắng bệch, mái tóc ướt sũng vì mồ hôi.
Cực kỳ chật vật.
Tôi rũ mắt, cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, tay vịn vào người Kỷ Thính Từ cười: "Chắc là không đỡ lắm."
Máu ra khá nhiều ướt đẫm cả chiếc quần.
Kỷ Thính Từ mím môi, bỗng nhiên cậu ấy vươn tay bế tôi lên.
Theo bản năng tôi ôm lấy cổ cậu ấy, nhịn không được nói: "Cậu bế tôi như thế đi ra ngoài không sợ sẽ có người chụp được sao?"
"Chị à, công việc đã kết thúc từ lâu rồi, người bên ngoài cũng đã đi hết sẽ không có ai thấy đâu."
Máu dính lên áo của cậu ấy, Kỷ Thính Từ đỏ mặt, nhưng vẫn không buông tôi ra.
Cậu ấy đeo khẩu trang và mũ lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ châm cứu giảm đau cho tôi xong, lại chuyền một bình glucose dặn dò tôi nếu không thoải mái thì đêm nay phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
"Tình huống như thế này, phải kịp thời tới bệnh viện để khám nha cô gái, cái này còn liên quan đến việc sinh con đẻ cái sau này nữa."
Nữ bác sĩ nhìn qua mới hơn bốn mươi tuổi dặn xong lại trừng mắt nhìn Kỷ Thính Từ một cái: "Chăm sóc bạn gái cậu thật tốt, có vấn đề gì thì ấn chuông."
Vậy mà Kỷ Thính Từ không phủ nhận.
Bác sĩ đi rồi cậu ấy kéo ghế dựa lại ngồi gần giường, kéo khẩu trang xuống.
Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế này của Kỷ Thính Từ.
Mặc dù lần trước bày mưu lừa cậu ấy nhưng cậu ấy cũng không tức giận như bây giờ.
Kỷ Thính Từ nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Chị, lúc nào đến tháng chị vẫn luôn bị như này sao? Đáng lẽ ra hôm nay chị nên xin nghỉ để tới bệnh viện chứ không phải là theo tôi đi tới phim trường."
Tôi nhàn nhạt nói: "Trợ lý không có ở đó, cậu lại là nghệ sĩ dưới tay tôi, tôi phải đảm bảo công việc của cậu không xảy ra vấn đề gì, với lại đó cũng là trách nhiệm của tôi mà. Ngày mai còn có việc chuyền xong chai nước này rồi chúng ta về."
"Không được!" Kỷ Thính Từ không thèm suy nghĩ mà phản bác: "Bác sĩ đã nói bệnh này của chị rất nghiêm trọng, đêm nay phải ở lại đây ngày mai tôi sẽ tự mình đi tới phim trường."
Sau đó cậu ấy lại nhìn tôi hồi lâu, hỏi: "Bạn trai của chị đâu? Sao anh ta lại không tới đây để chăm sóc cho chị?"
Lúc này tôi mới nhớ ra tôi thuận miệng nói ra từ bạn trai để kích thích Kỷ Thính Từ.
"Công việc của anh ta bận nên gần đây không có thời gian."
Kỷ Thính Từ trầm mặt, nhìn như muốn nói cái gì đó cuối cùng vẫn im lặng.
Chuyền một chai glucose xong cơ bản tôi đã muốn bỏ về nhưng khi thấy bản xét nghiệm máu bác sĩ nói tôi bị thiếu máu nghiêm trọng, cho nên bác sĩ lại cho tôi thêm hai chai thuốc sau đó bảo tôi ở lại bệnh viện theo dõi một đêm.
Tôi nhíu mày: "Không cần đâu, cơ thể của tôi như thế nào tôi rất rõ ràng."
"Khương Dục!"
Kỷ Thính Từ ấn vai tôi nằm xuống, ánh mắt chiếu thẳng người tôi: "Nghe lời bác sĩ nói đi."
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí giằng co căng thẳng.
Lấy góc độ người nhìn, cằm cậu ấy bạnh ra, môi mím chặt, đường nét sắc sảo, cái mũi thẳng tắp, vẻ mặt lạnh thấu xương.
Tôi chăm chú nhìn đôi mắt ấy: "Kỷ Thính Từ, đây là chuyện của tôi, nó không liên quan đến cậu. Cậu đừng quản tôi như thế."
Ánh mắt Kỷ Thính Từ lóe lên, tránh cái nhìn của tôi.
Tôi nắm lấy vạt áo cậu ấy để cho cậu ấy nhìn thẳng vào tôi.
Kỷ Thính Từ nhắm mắt, gằn từng chữ: "Bởi vì tôi thích chị, đáp án này được chưa?"
Tôi cười.
"Được rồi."
Cuối cùng, cậu ấy đứng thẳng người, ra ngoài gọi hộ lý vào.
Tôi nhắm mắt nằm trên giường bệnh duỗi tay cho hộ lý cầm: "Đây, đâm kim chuyền đi."
Kết quả vừa mới đưa kim vào tĩnh mạch bỗng nhiên Kỷ Thính Từ mở miệng nói: "Chị, có phải là chị rất sợ bị tiêm đúng không?"
Tôi trợn tròn mắt trừng cậu ấy, sửa lại cách nói: "Tiêm thì sợ cái gì, chỉ là tôi không thích mà thôi."
Kỷ Thính Từ không nói gì, nhưng khóe môi đã nhếch lên, giống như phát hiện ra điều gì đó cực kỳ vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...