CHƯƠNG NĂM
Sáng hôm sau, Tommy, Allan và tôi đứng đợi Steve trước cổng trường, cho đến khi chuông reo chúng tôi vẫn không thấy nó đâu, nên đành phải vào lớp.
Tommy bảo:
- Tớ cá là nó chuồn rồi. Không mua được vé, cu cậu quê quá, lánh mặt tụi mình luôn.
Tôi lên tiếng:
- Thằng Steve mà biết quê? Nó không thèm lánh mặt đâu.
- Mua được hay không, mình mong nó cũng đem tờ bướm về. Mình muốn dán trong phòng ngủ…
Tommy hô hố cười, ngắt ngang lời Allan:
- Ngốc ơi, cậu không chưng “tấm tranh” đó được đâu.
- Tại sao?
- Anh Tony thấy. Cậu sẽ bị “dợt” đẹp luôn.
Allan ngẩn tò te, bần thần, lẩm bẩm: “Ờ nhỉ.”
Giờ đầu, chúng tôi học địa lý. Tôi thật khốn khổ, không trả lời được câu hỏi nào của cô Quinn cho ra hồn. Môn địa lý là môn tủ của tôi, vì từ bé tôi đã bắt chước má sưu tầm tem. Su (?) năm câu trả lời sai, cô Quinn hỏi tôi:
- Thức khuya quá, phải không Darren Shan?
- Dạ… không.
- Cô nghĩ là có đấy. Mắt em xệ xuống như túi đi chợ của bà già rồi kìa.
Cả lớp cười ồ, kể cả tôi, vì cô giáo tôi ít khi nói đùa lắm.
Buổi sáng chậm chạp trôi qua, càng chậm hơn khi người ta chờ đợi và thất vọng. Tôi mơ màng nghĩ đến gánh xiếc quái dị, tưởng tượng mình là một quái nhân và chủ nhân gánh xiếc là một gã độc ác, đánh đập tất cả dù chẳng ai có lỗi gì. Nhưng vì hắn hung dữ và quá to lớn, nên chẳng ai dám nói năng gì. Cho đến một ngày, hắn liên tục quất roi tôi, tôi hóa thành sói, ngoặm đứt đầu hắn. Tất cả hoan hô tôi và bầu tôi lên làm ông chủ mới.
Thật là một giấc mơ tuyệt vời.
Thế rồi, gần giờ ra chơi, cửa bật mở. Thử đoán xem ai vào? Chính thằng Steve! Bà mẹ nó theo sau, bà nói mấy câu với cô Quinn. Cô giáo mỉm cười, gật đầu. Khi bà mẹ ra khỏi lớp, Steve về chỗ ngồi.
Tôi bực tức thì thầm:
- Mày trốn đâu vậy?
- Phòng nha sĩ. Tớ quên cho các cậu biết…
- Còn vụ…
Tiếng cô Quinn vang lên:
- Thôi, đủ rồi, Darren.
Tôi câm luôn. Tới giờ ra chơi, chúng tôi xúm quanh Steve, xô đẩy la hét. Tôi: “Mày mua được vé không?” Tommy: “Cậu đến nha sĩ thật không?” Alan: “Tờ bướm của tao đâu?”
Steve cũng xô lại chúng tôi, vừa sằng sặc cười vừa nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào các em. Sẽ có phần xứng đáng cho kẻ nào biết đợi chờ.
Tôi hét lên:
- Đừng ấm ớ nữa. Cậu mua được hay không?
- Có và… không.
Tommy cáu tiết:
- Thế là con khỉ gì?
- Tao bảo: có tin tốt, tin xấu và tin… giật gân. Muốn nghe tin nào trước?
- Tin… giật gân là sao?
Tôi bối rối hỏi. Steve kéo cả bọn ra một góc sân, nhìn quanh rồi mới thì thầm:
- Tớ lấy tiền rồi chuồn êm, vì bà già mắc nói điện thoại. Ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ bán vé, các cậu có biết mình thấy ai tại đó không?
- Ai?
- Thầy Dalton. Thầy đứng lù lù ở đó với mấy người cảnh sát. Ghê lắm, ngay lúc họ đang kéo một thằng cha nhỏ con ra khỏi quầy vé, thình lình, BÙM, một tiếng nổ phát khiếp vang lên, khỏi tỏa mù mịt. Và, các cậu biết không, khói tan, chẳng thấy thằng cha bán vé đâu nữa. Biến mất tiêu luôn. Ly kỳ chưa?
Alan hỏi:
- Rồi thầy và mấy cảnh sát làm gì?
- Lục soát, chẳng thấy gì, rồi bỏ đi.
- Họ có thấy cậu không?
- Dở hơi. Tớ không biết trốn à?
Tôi rầu rĩ nói:
- Vậy là cậu cóc mua được vé chứ gì?
- Ai bảo thế?
- Mua rồi?
- Mình vừa quay đi, gã nhỏ con xuất hiện ngay sau lưng. Hắn nhỏ xíu, lại còn trùm một cái áo choàng kín mít từ đầu đến chân. Hắn giật tờ bướm trên tay mình, rồi đưa ra hai cái vé. Mình đưa tiền và…
Chúng tôi reo lên:
- Hoan hô Steve. Vậy là cậu mua được vé rồi.
- Đúng, nhưng… có một rắc rối… mình đã bảo có một tin xấu rồi mà.
Chắc nó làm mất hết vé rồi, tôi nghĩ và hỏi:
- Chuyện gì nữa?
- Hắn chỉ bán ình hai vé. Mình đưa ra số tiền mua bốn vé, nhưng hắn đưa ình một tấm cạc ghi rõ: Gánh Xiếc Quái Dị chỉ bán hai vé ột tờ bướm. Mình dúi thêm tiền, kiểu mua vé chợ đen, vì mình có tới gần bảy mươi bảng cơ mà, nhưng hắn nhất quyết không nhận.
Tommy kinh ngạc:
- Hắn chỉ bán cho cậu hai vé?
Alan hấp tấp hỏi:
- Vậy nghĩa là…
Steve nói ngay:
- Nghĩa là chỉ có hai trong bốn chúng ta có thể đi. Còn hai… đành phải ở nhà.
CHƯƠNG SÁU
Chiều thứ sáu, ngày cuối của một tuần học và bắt đầu mấy ngày nghỉ cuối tuần. Tất cả đều cười nói, chạy về nhà au, hí hởn như chim sổ lồng. Chỉ trừ một bộ tứ vẫn chưa chịu rời khỏi sân trường, mặt mày ủ rũ như đã đến ngày tận thế. Tên của bốn tay này hả? – Steve Leonard, Tommy Jones, Alan Morris và mình, Darren Shan.
Alan rên rẩm:
- Chơi không đẹp. Chưa ai từng nghe một gánh xiếc chỉ bán ỗi người hai vé.
Tất cả đều đồng ý với nó, nhưng chẳng đứa nào biết làm gì, ngoài chuyện loanh quanh trong sân, sục chân xuống cát. Sau cùng Alan cất tiếng đưa ra câu hỏi mà đứa nào cũng đang nghĩ tới:
- Vậy, bây giờ, đứa nào được đi?
Chúng tôi bối rối nhìn nhau. Tôi nói:
- Thằng Steve phải được một vé. Vì nó bỏ tiền ra nhiều hơn tất cả chúng ta và nó có công đi mua nữa.
- Đồng ý.
Tommy nói và Alan cũng đồng ý theo ngay. Tôi cứ tưởng Alan sẽ phản đối.
Steve cười cười lấy một vé, hỏi:
- Cậu nào đi với tớ?
Alan vội nói:
- Mình lấy được tờ bướm.
Tôi bảo:
- Quên đi. Để thằng Steve chọn.
Tommy cười lớn:
- Láu cá vừa thôi. Steve là bồ tèo của mày. Mày để cho nó chọn, đương nhiên là mày ăn chắc rồi. Ý tớ là đấu võ. Nhà mình có găng quyền anh.
- Không được.
Alan lí nhí nói. Nó nhỏ tuổi nhất và chẳng bao giờ đánh nhau. Tôi bảo:
- Tớ cũng không khoái đám đấm nhau.
Tôi không nhát, nhưng biết trước là sẽ không thắng nổi Tommy. Nhà nó có bao cát và ông già nó dạy nó đấm rất bài bản. Chưa hết một hiệp là nó sẽ nó sẽ cho tôi đo ván đứ đừ ngay. Tôi đề nghị:
- Tụi mình rút que đi.
Tommy giãy nảy lên, không đồng ý. Chưa bao giờ nó thắng trong bất cứ trò may rủi nào.
Chúng tôi bàn tán ì xèo (cãi lộn thì đúng hơn) cho đến khi Steve đưa ra một ý kiến. Nó bảo: “Xong rồi, tớ biết phải làm sao.”
Lấy hai trang giữa của vở bài tập, nó dùng kéo thận trọng cắt nhỏ thành nhiều miếng, khuôn khổ vừa bằng một cái vé xem xiếc. Nó bỏ tất cả vào cái hộp đựng đồ ăn trưa. Cầm lên cái vé còn lại, Steve nói:
- Đây là luật chơi. Tớ sẽ bỏ cái vé này vào hộp luôn, rồi đậy nắp lại, lắc mạnh. Các cậu đứng sát nhau, mình sẽ tung tất cả giấy trong hộp lên đầu các cậu. Ai bắt đúng cái vé, sẽ là người thắng cuộc. Mình và người thắng sẽ trả lại tiền người thua đã đóng góp. Như vậy đủ công bằng chưa? Cậu nào có ý kiến hay hơn thì cứ nói.
Tôi đồng ý, nhưng Allan lèm bèm:
- Mình yếu nhất, làm sao nhảy cao bằng các cậu đươc.
Tommy nóng nảy:
- Thôi đi đừng càm ràm nữa. Tớ mới là thằng nhỏ con nhất, nhưng tớ cóc cần. Hơn nữa, biết đâu cái vé rớt xuống đất thì sao nào.
Alan bảo:
- Được rồi. Nhưng cấm xô đẩy đấy.
- Đồng ý.
- Đồng ý.
Steve đậy nắp hộp, lắc mạnh một lúc, rồi hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
Chúng tôi lùi xa khỏi nó một chút. Steve bảo:
- Tớ đếm tới ba là tung những miếng giấy này lên không. Nào. Một…
Tôi thấy Alan lau vội mồ hôi quanh mắt.
- Hai.
Những ngón tay thằng Tommy bắt đầu vặn vẹo.
- Ba!
Những miếng giấy nhỏ tung bay.
Một cơn gió thổi những miếng giấy dạt về phía chúng tôi. Tommy và Allan vừa la hét vừa chộp bắt.
Tôi vừa định đưa tay lên, thình lình một sức mạnh thôi thúc tôi làm một chuyện thật lạ lùng. Có vẻ điên rồ, nhưng tôi vẫn thường làm theo sự thôi thúc ngấm ngầm lạ lùng như thế.
Vì vậy tôi nhắm mắt, xòe hai bàn tay như một người mù, và chờ đợi một điều, như phép lạ, xuất hiện.
Các bạn chắc đã quá biết: khi chúng ta bắt chước một chuyện gì đó đã thấy trên màn ảnh, như đi xe đạp ngược, cho ván trượt nước lên không chẳng hạn, chúng ta thường thất bại. Nhưng đôi khi những chuyện kỳ lạ, mình không ngờ nhất, thì lại xảy ra.
Trong một giây, tôi cảm thấy những mảnh giấy chạm vào tay. Tôi định bắt lấy, nhưng có một cái gì đó trong tôi bảo, chưa đúng lúc. Rồi, một giây sau, một tiếng nói trong tôi kêu lên: “Đó!”
Tôi vội nắm chặt bàn tay lại.
Gió dịu hẳn và những mảnh giấy là đà rơi trên mặt đất. Tôi thấy Alan và Tommy đang quỳ gối, tìm cái vé. Tommy kêu lên:
- Không có.
Alan cũng oang oác mồm:
- Tớ chẳng thấy đâu cả.
Rồi cả hai ngẩng nhìn tôi. Tôi không nhúc nhích, đứng im, tay nắm chặt.
Steve hỏi nhỏ:
- Cậu nắm cái gì trong tay thế, Darren?
Tôi nhìn nó lom lom. Tôi như người trong mơ, không nói, không cử động được.
Tommy bảo:
- Nó không có cái vé đâu. Mắt nó nhắm tịt suốt, làm ăn gì được.
- Có thể. Nhưng trong nắm tay nó có cái gì kìa.
Steve nói. Alan xô tôi, bảo:
- Mở bàn tay ra. Cậu giấu cái gì vậy?
Tôi nhìn Alan, Tommy và Steve. Rồi từ từ, tôi xòe bàn tay phải.
Không có gì.
Tim và bụng tôi cùng nhộn nhạo lên. Alan cười toe toét và Tommy lại lom khom tìm kiếm dưới đất. Steve bảo:
- Còn tay kia.
Tôi nhìn xuống, gần như tôi quên tịt bàn tay trái. Chầm chậm, rất chậm, tôi xòe bàn tay.
Ngay giữa bàn tay tôi là một mảnh giấy màu xanh, có răng cưa. Nhưng mảnh giấy nằm úp, và mặt sau không có gì, vì vậy tôi phải lật lên xem cho chắc ăn.
Trên nền xanh là hàng chữ đỏ chót: Gánh Xiếc Quái Dị.
Tôi có vé rồi! Tôi sẽ đi xem với thằng Steve. Tôi la lớn: YEEEEEEEEESSS!
Tôi đấm mạnh tay vào không khí. Tôi thắng rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...