Xin chào, Dương Long Hoàng đây và chương này sẽ mở đầu năm mới, nhưng tựa đề của nó sao nghe xám xịt thế kia?À, chuyện cũng không quá căng đâu nên là hãy xem tựa đề như một câu nói mình gửi cho bạn mình.
Còn về việc mình muốn xin lỗi vì điều gì thì sau đây là câu trả lời.Mình xin lỗi vì chỉ mang đến nỗi buồn cho bạn.
Tạm gọi là thời thanh xuân, từ lúc chúng ta gặp nhau đến bây giờ, có những lúc mình vô lo vô nghĩ, có những lúc suy tư thật nhiều, cố gắng đoán ra điều gì đó ẩn chứa trong bạn.
Trong cái thời thanh xuân ấy, mình mang đến cho bạn được gì ngoài những lần giận hờn vô cớ, có thể khiến bạn buồn hoặc ngày càng chán chường với mối quan hệ này hơn.
Có lẽ mình chưa đủ trưởng thành để biết việc nào nên làm để chứng tỏ sự chính chắn trong suy nghĩ và hành động.
Mình chỉ làm theo cảm tính, cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.
Bạn biết không...mình biết bạn buồn chứ nhưng cách an ủi bạn tốt nhất là gì vậy? Mình vô dụng thật nhỉ, nhìn bạn như vậy mà chẳng thể làm gì, đôi khi lại nổi cáu ngược lại với bạn, kiểu như gặng hỏi bạn buồn ra sao nhưng chỉ nhận về câu "Không sao" rồi xoay qua chuyện khác và điều đó khiến mình chuyển sang trạng thái khó chịu.Sau này mình cũng dần hiểu ra đó chứ, đôi khi bạn muốn kẻ tạo ra nỗi buồn của bạn phải tự nhận ra điều đó và sửa chữa nó, và kẻ đó là mình nhưng mình lại hành động không như bạn mong đợi lắm.
Hoặc có thể bạn lại không muốn kể cho mình nghe, mình chưa đủ sâu sắc để có thể hiểu những điều bạn muốn nói.Bỏ đi, đó là chuyện cũ rồi.
Trở lại chuyện mới nhé.
Mình xin lỗi vì đã đoán mò, không căn cứ và sai sự thật hoàn toàn.
Trong chương "Tôn trọng quyết định", lúc ấy mình suy đoán anh ta ít nhất cũng phải là người có mối quan hệ công việc học tập gì đó với bạn nhưng mình sai, một người xa lạ hoàn toàn.Mình cảm ơn vì mình bạn đã nói cho mình biết, và cũng xin lỗi vì có lẽ mình đã xen vào chuyện này một cách vô duyên.
Nếu lúc đó mình không nói ra cái thứ quan điểm cá nhân vốn đã ích kỷ của mình thì có lẽ bạn đã không phải buồn nhỉ? Mình lại vi phạm nguyên tắc rồi, trong khoảnh khắc đó mình nghĩ trong mắt bạn mình có vị trí đặc biệt nên là cái thứ quan điểm kia sẽ được bạn suy xét, và rồi mình nói ra nó.
Như mình đã nói lúc đó, mình không muốn xen vào chuyện của bạn vì mình không có bổn phận gì ở đó cả.
Mình và bạn, chẳng phải người thân cũng chẳng là bạn thân, chỉ là người thường hay trò chuyện và mình đã lấy gì để dám can thiệp vào chuyện tình cảm của bạn vậy.
Mình xin lỗi, vào cái lúc mà mình nói ra thì mình biết bản thân dành cho bạn một tình cảm đặc biệt.Mình cảm nhận được bạn vui đến nhường nào khi kể cho mình nghe về những câu anh ta nói với bạn mà.
Đúng là anh ta trưởng thành thật đấy, những câu trả lời của anh ta khác hẳn, tựa như một trời một vực với câu trả lời của mình đối với cùng một câu hỏi của bạn.
Tại sao mình lại không thừa nhận sự kém cỏi rồi rút lui như chúng ta chưa từng trở lại làm bạn nhỉ? Nếu được lựa chọn lại, mình sẽ làm vậy.
Mình đã nói với bạn rằng khi bạn và anh ta chính thức yêu nhau, mình sẽ cắt đứt liên lạc với bạn.
Bạn nói rằng giữa mình và anh ta là hai chuyện khác nhau, cớ sao lại làm chuyện vô lý như vậy.
Vì đối với mình, đây có thể trở thành câu chuyện 3 người nếu mình không kiểm soát được lời nói và suy nghĩ.
Chúng ta không còn liên lạc với nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà, ai đã đến thì cũng có lúc phải rời đi, mình xem như sự rời đi của bản thân là một sự thật hiển nhiên của việc anh ta đến.
Mình không bắt bạn lựa chọn, mình đã nói với bạn rằng việc lựa chọn là ở mình mà, mình chọn như thế nào, để tốt cho cả đôi bên thôi và rời đi là con đường tốt nhất. Chuyện vẫn là của bạn, mình không biết nhiều nên giờ đây mình chỉ phân tích trên những thứ bạn nói cho mình nghe.
Mình đã khuyên bạn không nên tiếp tục mối quan hệ này nhỉ, mình xin lỗi về điều đó.
Mình ích kỷ, mong muốn cá nhân là trở thành người duy nhất khiến bạn vui, nhưng kể từ khi anh ta xuất hiện thì mong muốn ấy của mình bị đụng chạm.
Ngày cuối cùng của năm cũ, bạn có nói là đã chấm dứt với anh ta.
Mình không ý tứ gì khi bày tỏ sự tò mò về toàn bộ câu chuyện, bạn không kể nhưng qua một số tin nhắn thì mình lại suy nghĩ.Tiếp tục thì bất ổn còn chấm dứt thì hối hận.
Câu bạn đã nói đấy nhỉ, và mình thấy mình cần xin lỗi ở đây vì đã tạo ra sự bất ổn.
Vốn dĩ mối quan hệ của bạn sẽ tốt đẹp nếu không có mình xen vào, hai người hợp ý nhau và bạn vui đến nhường nào khi nhận được những tin nhắn của anh ta mà, thậm chí còn canh thời gian nhận tin nhắn và các thứ khác nữa thì mình không biết.
Qua cách bạn kể với mình thì mình biết, biết bạn thực sự có gì đó với người ta chứ.
Nếu điều mình nói là sai vậy điều gì làm bạn buồn sau khi chấm dứt với anh ta vậy? Ừm, không loại trừ khả năng bạn buồn vì mất đi một người trò chuyện hợp ý, đem lại niềm vui cho bạn.Dù thế nào đi nữa, bạn buồn thì mình cũng không vui, mình biết lỗi mình ở đâu.
Mình không muốn nói nữa, vô vị lắm.
Khi nào bạn quên được hay tìm được người khác tốt hơn, hãy giữ chuyện đó thành bí mật của riêng bạn, đừng cho mình biết và kể cả có khi vô tình kể cho mình nghe, mình lấy danh dự ra đảm bảo rằng sẽ không chen chân vào chuyện của bạn nữa.
Một lần là đủ, mình cảm nhận được hết sự biến chuyển trong tin nhắn của bạn trước và sau khi bạn chấm dứt với anh ta, điều đó làm mình cảm thấy có lỗi và hôm nay mới viết nên những dòng này.Có thể lựa chọn tiếp theo của mình là cho bạn thời gian, đúng hơn là mình sẽ không xuất hiện trước mặt bạn nữa.
Mình dự định rằng sau một khoảng thời gian nhất định thì bạn sẽ trở về là người bạn trước khi anh ta đến mà mình từng biết, nhưng mọi chuyện có vẻ khó hơn mình nghĩ.
Nếu một ngày đẹp trời nào đó bạn có vô tình ấn nhầm vào đoạn chat với mình và thấy bị chặn thì đừng giận mình nhé, có lẽ lúc đó lựa chọn của mình là rời đi rồi, như lúc mà chúng ta không còn liên lạc gì khi mới lên cấp 3 ấy. Cuối lời, xin lỗi vì đã nói ra những lời không nên nói, đã góp phần khiến bạn buồn và mang lại những cảm xúc tiêu cực cho bạn. Thật lòng xin lỗi, tạm biệt.#DLH.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...