Những câu chuyện của nhóm Xi Ha

PHẦN VII: ƯỚC HẸN KIẾP NÀY ĐẾN KIẾP SAU
Truyền thuyết nói rằng, một người mang trong mình dòng máu của người khác có thể làm cả hai người cùng yêu thương nhau. Vì thế mình tặng máu của mình cho cậu, hi vọng cậu sẽ mãi yêu mình. Cho dù sống hay chết, kiếp này hay kiếp sau...
CHƯƠNG 18: NIỀM HẠNH PHÚC ĐẾN BẤT NGỜ
Không thể hiểu, tôi không thể hiểu được!
Nằm trên giường, mắt tôi nhìn thẫn thờ lên trần nhà. Dường như không thể thở, không thể nói, không thể cử động... Sau đó, vòng xoay của tư tưởng giống như chiếc cối xay gió chuyển động điên cuồng trong đầu tôi.
Sáng nay ở trong bãi đậu xe, sự sỉ nhục của Kỉ Trung như bóng đen che ngang trước mặt, khiến tôi run sợ. Nhưng việc Kỉ Trung chuẩn bị cho tôi đồ bảo vệ cánh tay lại khiến tôi càng thêm lo sợ. Tôi như vừa thoát khỏi đám băng tuyết lạnh lẽo lại rơi ngay vào miệng núi lửa. Tôi như đang vùng vẫy trong mỏm đá, sợ một lúc nào đó ngọn núi lửa lớn kia nổi dậy sẽ thiêu cháy tôi, mang đến sự hủy diệt càng kinh khủng hơn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi biết rằng hôm nay lại là một đêm mất ngủ nữa, đã lâu lắm rồi tôi không được ngủ ngon giấc. Bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, một ngọn gió lạnh thổi vào phòng, làm những thứ treo trên tường đụng vào bức tường kêu leng keng. Đó là những thứ gì vậy? Tôi mơ hồ, cố đoán trong màn đêm u tối rồi chợt nhận ra rằng đó là bức họa bán thân của tôi treo trên tường. Đó là lúc mới nhập học, cả lớp chúng tôi ra biển cắm trại, các bạn tình cờ nhặt được bức tranh phác họa này bên bờ biển và đưa cho tôi. Tôi cứ hiểu nhầm đó là do Thái Hi vẽ, sau đó mới biết thực ra là Kỉ Trung vẽ. Cũng lúc đó, tôi phát hiện ra Kỉ Trung đã trở về Hàn Quốc, sau đó cậu ấy nhập viện, tôi bị gãy tay rồi tuyệt vọng đến tột cùng...
Những lời kỉ Trung cứ vang lên rõ ràng bên tai tôi:... "Đúng rồi. Mình quá vô vị, vô vị đến nỗi lái xe máy đi tìm cậu cả buổi chiều, đến nỗi không bỏ lỡ dịp nhìn thấy cậu và thằng khốn ấy thân thiết với nhau!"
"Nhà cậu nghèo đến nỗi không mua nổi áo quần sao? Nếu mua không nổi, lấy túi áo mình vá lên cũng thấy hơn cái áo cậu đang mặc kia."
"Y Nghiên, hứa với mình một chuyện, từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải tự chăm sóc bản thân mình, ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ, chăm chỉ học tập."
“Không, đừng nói! Cậu đừng nói nữa, đến cả nghe thôi mình cũng không có dũng khí nữa rồi."
"Thôi đi, coi như mình chưa hỏi câu này, hoặc thực ra hôm nay mình không nên đến. Hay là cậu quên mình đi, nếu đã quên rồi, vậy thì tốt quá."
"Mình nghĩ đã nói rõ lập trường mình ra rồi, trong đời mình chưa bao giờ có chữ xin lỗi. Bây giờ mình chủ động bỏ Y Nghiên, cậu nên cảm ơn mình mới phải, từ nay về sau cô ấy không phải chịu đựng tính khí của mình nữa."
"Được thôi, nếu cậu muốn tấn công Y Nghiên, vậy thì đi đi, mình không phải không đồng ý!"
Tối nay, Kỷ Trung còn gọi điện thoại đến nhà tôi. Anh ấy không nói nhiều, chỉ ngắn gọn như ra lệnh: "Y Nghiên, cậu ra đây, mình có điều muốn nói, bây giờ mình đang ở trước cổng nhà cậu. Cho dù hôm nay cậu có ra hay không mình cũng đợi, đợi đến lúc cậu xuất hiện mới thôi. Vì thế, cậu nhanh chóng ra đi!" Giọng nói có vẻ ngang ngược của anh làm tôi muốn cự lại mấy câu, nhưng Kỷ Trung không đợi tôi trả lời, bỏ ống nghe xuống.
Bùi Kỷ Trung này thật kỳ lạ!
Nhớ đến đây, tôi bật dậy khỏi giường, như bỗng tỉnh lại sau cơn mộng nào đó. Tôi nhìn vào bức tranh phác họa trong đêm tối, giống như đang nhìn mình vậy, há miệng lẩm bẩm: "Hàn Y Nghiên, mày đúng là người ngốc nhất nước Hàn Quốc! Mày thật ngu ngốc! Cực kì ngốc nghếch! Ta chưa bao giờ thấy người nào ngốc nghếch như mày! Mày là đồ đầu heo!" Tôi tự mắng mình liên tiếp, trong lòng dần dần tỉnh ngộ hẳn ra: Sáng hôm qua, mình đã trách nhầm Kỷ Trung!
Tôi tự đánh vào tay mình, tại sao bây giờ tôi mới phát hiện ra? Kỷ Trung từ đầu đến cuối vẫn yêu tôi. Anh ấy làm bẽ mặt tôi trước mọi người là vì sắp về Mỹ rồi, sợ tôi vẫn chìm sâu vào thứ tình cảm vô vọng giữa tôi và anh ấy. Vì thế Kỷ Trung dùng cách xấu xa nhất nhưng hiệu quả nhanh nhất này. Còn nữa, anh ấy biết bản thân sức khỏe còn yếu, không thể đánh nhau với người khác, nhưng vẫn kích động để làm Thái Hi nổi nóng, ra tay bảo vệ tôi!
Lúc đó, mọi kí ức liên quan đến Kỷ Trung như dòng suối chảy trong đầu tôi, làm tôi nhận thấy những suy đoán của mình là đúng. Đúng vậy, là tôi đã trách nhầm Kỷ Trung! Sau khi phát hiện Kỷ Trung lặng lẽ về Hàn Quốc mà không gặp mình, bị mang ra làm trò đùa, bị bỏ rơi, mà không chịu bỏ thời gian nghiêm túc để hiểu cách nghĩ, cách làm của Kỷ Trung. Anh ấy không còn là một Kỷ Trung ngang tàng, không coi ai ra gì như trước đây tôi từng biết. Anh ấy đã thay đổi nhiều, còn tôi, vì thế mà trách nhầm anh!

Tôi buồn rầu nhìn bức tranh, rồi bỗng nhiên có một suy nghĩ mạnh mẽ thôi thúc lấy tôi: "Nhanh chóng đi tìm Kỷ Trung! Phải đi ngay lập tức! Nếu không thì không kịp, Kỷ Trung sẽ trở về Mỹ mất. Tôi phải nhanh chóng nói hết những gì trong lòng mình cho anh ấy nghe trước khi về Mỹ! Mình phải gặp ngay Kỷ Trung!"
Vì thế, tôi vội vàng tìm cuốn sổ tay trong cặp sách, tìm ra số điện thoại di động của Kỷ Trung, sau đó thở mạnh một cái để đè nén tình cảm nóng bỏng đang sôi sục trong lòng, nhấn từng số điện thoại một. Rồi tim tôi bỗng đập loạn xạ, tuy vậy tôi lại lập tức rơi vào thất vọng não nề, Kỷ Trung đã khóa máy rồi.
Tôi vội gọi số điện thoại ngôi biệt thự trên biển của Kỷ Trung, có người đang ngái ngủ trả lời điện thoại rằng Kỷ Trung từ hôm qua đến giờ vẫn chưa quay về.
Lòng tôi chặt thoảng qua một dự cảm không lành: lẽ nào Kỷ Trung quay về Mỹ rồi? Vô cùng hoảng hốt, tay tôi run rẩy bấm số điện thoại của Tại Vũ và anh em khác của nhóm Xi Ha. Nửa đêm gọi điện đến khắp nơi tìm người thật không nên, nhưng ngoài cách đó ra tôi không còn cách nào khác. Nhưng mà sau khi làm phiền biết bao người, vẫn không có tin tức gì của Kỷ Trung cả.
Dự cảm không hay trong lòng càng mãnh liệt, tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng, Kỷ Trung nhất định là sớm quay về Mỹ rồi! Thậm chí trước mắt tôi còn xuất hiện hình ảnh một chiếc máy bay cất cánh bay khỏi Hàn Quốc, vượt qua Thái Bình Dương đến nước Mỹ xa xôi! Nghĩ đến đây, tôi chợt rùng mình, toàn thân lạnh cóng như rơi vào đống băng tuyết, Kỷ Trung im lặng đến rồi lẳng lặng ra đi?!
Lòng quặn thắt, tôi chạy đến cửa mang giầy vào. Không được, mình nhất định phải gặp anh ấy! Tôi căng thẳng chạy xuống lầu, không cần quan tâm sáng hôm sau mẹ thức dậy, phát hiện tôi biến mất thì sẽ như thế nào. Dù sao tôi cũng không quan tâm, cứ chạy thẳng ra ngoài vườn. Vì chạy gấp quá nên suýt chút nữa đụng phải một người trước cổng. Tôi la thầm trong bụng: Quỷ thật! Đêm hôm khuya khoắt thế này sao lại có người ở trước cổng nhà mình làm gì chứ? Tuy vậy, tôi cũng không kịp phân tích nhiều thêm, thời gian giống như một dây pháo vô hình đốt trong tôi, cứ một bước chạy, trong lòng tôi lại kêu lên: Nhanh lên, nhanh nữa lên, có thể trong giây phút này đây Kỷ Trung đang chuẩn bị lên máy bay đó!
Tôi thở hồng hộc chạy vào phòng thông tin của hãng hàng không: "Chị ơi, làm ơn. Tôi muốn kiểm tra danh sách khách đi chuyến bay hôm qua."
Nhân viên phục vụ gõ máy tính rồi hỏi: "Cô muốn xem chuyến bay nào?"
Tôi lo lắng trả lời: "Từng chuyến."
Nhân viên phục vụ dừng tay giữa chừng, lại hỏi: "Vậy cô muốn tìm hãng hàng không nào?"
"Từng hãng."
"Đến bang nào của Mỹ?"
Chết thật! Tôi thầm mắng mình, nước Mỹ có mấy chục bang, bang nào Kỷ Trung cũng có thể đến! Vì thế tôi trả lời: "Từng bang một."
Nhân viên phục vụ dừng lại, dò xét tôi rồi ngạc nhiên hỏi: "Cô chắc không?"
Tôi gật đầu lia lịa. Có trời mới biết trong lòng tôi nôn nóng đến nhường nào!
Cô nhân viên ấy bán tín bán nghi nhìn tôi, lại hỏi tiếp: "Vậy tôi phải kiểm tra chuyến bay trong khoảng thời gian nào?"
Tôi nhìn cô ấy, trong lòng nghĩ, nếu tôi biết Kỷ Trung đi chuyến mấy giờ thì tôi không cần hỏi cô rồi. Vì thế tôi trả lời: "Mỗi giờ."
Cô nhân viên hỏi lại: "Cụ thể là muốn kiểm tra vị khách nào?"
Tôi muốn nói ra tên Kỷ Trung nhưng lại nghĩ, có khả năng Kỷ Trung sợ tôi đi tìm cậu ấy, cho nên cậu ấy cải trang, đổi họ tên để lên máy bay thì sao? Vì thế, tôi trả lời: "Tôi muốn kiểm tra từng người."

Cuối cùng, cô nhân viên không nhẫn nại được nữa, cô ấy đứng dậy nói với tôi: "Cô à, có phải cô không được khỏe phải không, tôi thấy mặt cô không tốt lắm, hay là cô đi đến phòng nghỉ nằm một lát đi?" Cô ấy đuổi tôi đi một cách lịch sự như thế.
Tôi cố sức rời khỏi phòng thông tin, tôi cũng biết có lẽ tôi điên mất rồi. Trong sân bay người đến kẻ đi không ngừng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Trung đâu. Cuối cùng, cậu ấy đi đâu chứ? Cả đêm tôi không chợp mắt, lại thêm lúc nãy chạy một quãng đường dài như thế, lúc này tôi thấy đầu mình choáng váng, có hàng ngàn ngôi sao bay trước mắt, tiếp đó không còn biết gì nữa...
Lúc tỉnh dậy, mở mắt nhìn tấm rèm cửa sổ đang bị gió thổi bay, mắt tôi đảo quanh, đây là đâu vậy? Nơi này thật quen thuộc, dường như tôi đã đến nơi này rồi!
Có tiếng người hỏi: "Cậu tỉnh dậy rồi à?"
Tôi ngồi bật dậy, ôm chặt lấy người trước mặt, vừa khóc vừa gọi lớn: "Kỷ Trung! Thì ra cậu chưa về Mỹ! Cậu vẫn đang ở Hàn Quốc! Thật cảm ơn trời đất!"
Kỷ Trung nhìn tôi: "Cậu nghĩ mình đi Mỹ rồi nên mới đến hãng hàng không tìm à?"
Tim tôi đập vừa nhanh vừa mạnh: "Phải, mình nghĩ cậu lại giấu mình trở về Mỹ rồi, thật làm mình sợ chết đi được!"
Kỷ Trung kéo mạnh mũi tôi, nghiến răng nói: "Cậu mới làm mình sợ chết đi đó! Mình ngồi trước cổng nhà cậu cả đêm, nhưng đợi thế nào cũng không thấy cậu ra. Lúc sáng sớm, khó khăn lắm mới thấy cậu đi ra, cứ nghĩ cậu muốn tìm mình, đúng lúc mình muốn gọi cậu, thì cậu lại vụt nhanh ra đường như mũi tên bắn. Mình vẫn đi theo sau lưng cậu, mới phát hiện ra cậu đến hãng hàng không. Câu không biết, lúc đó trong lòng mình buồn lắm! Lúc đó mình nghĩ, cậu nhất định trốn đi suốt đêm với Thái Hi rồi! Đồ ngốc, cậu thật là vô tâm!"
Tôi nhìn anh ấy: "Vậy sao? Bây giờ vẫn vậy chứ?". Tôi như sợ rằng một lúc nào đó mình thức dậy, phát hiện thì ra đây chỉ là cơn mộng hão huyền mà thôi.
Kỷ Trung thở dài một cái: "Cậu đó...". Chỉ có anh ấy mới nói kiểu này, được hai từ thì không nói tiếp nữa, Kỷ Trung đột nhiên ôm chặt lấy tôi, ép chặt đầu tôi vào ngực, tôi nghe tim anh ấy đập mạnh: "Hôm qua lúc mình làm mất mặt cậu ở bãi đậu xe, có trời biết trong lòng mình đau như thế nào? Cậu thì ở đó giày vò mình!"
Tôi ở trong lòng anh hoảng loạn hỏi: "Mình giày vò cậu?"
Giọng Kỷ Trung trầm lại: "Mình khó xử chết đi được, mình sợ cậu không thể hiểu được nỗi lòng của mình. Nhưng lại càng lo sợ hơn, lỡ như sau khi hiểu được nỗi khổ của mình rồi, hai chúng ta từ đó sẽ ở chân trời góc biển, không thể nào gặp lại nhau nữa. Lúc nhìn thấy cậu đau khổ, lòng mình cũng như lửa đốt. Mình muốn hét thật to, nhưng mình không dám hét, cũng không thể hét được. Cho nên đành phải trút hết mọi bực tức của mình lên người Thái Hi."
Tôi thấp giọng: "Thái Hi thật đáng thương."
Bỗng nhiên Kỷ Trung đẩy tôi ra khỏi lòng anh ấy. Tôi ngạc nhiên, mắt mở to, lẽ nào anh ấy hối hận rồi?
Kỷ Trung cũng nhìn trừng trừng tôi, giống như bị hóa thạch vậy: "Từ nay về sau, trong cuộc đời cậu không thể nào xuất hiện con người Thái Hi này nữa! Nếu không mình sẽ giết cậu ta!"
Tôi ngẩng đầu lên: "Hôm qua cậu còn đùn đẩy mình qua làm bạn gái của Thái Hi trước mặt mọi người, hôm nay cậu lại muốn giết cậu ấy! Ngày mai cậu sẽ làm gì cậu ấy? Tính khí cậu sao vẫn thất thường như trước đây thế?"
Kỷ Trung ghé sát mặt tôi, nói một cách chắc chắn: "Y Nghiên, mình không muốn tiếp tục thế này nữa, mình muốn cậu trở lại bên cạnh mình."

Tim tôi giật thót. Đây chẳng phải là điều ngày đêm tôi mong đợi đó sao? Nhưng sao tôi lại cúi đầu: "Vậy Thái Chân phải làm sao đây?". Trong lòng tôi chợt có một suy nghĩ vụt qua: Liệu có nên kể hết cho Kỷ Trung biết chân tướng của Thái Chân mà tôi nghe được hay không?
Anh ấy trầm tư: "Thái Chân!... Cô ấy rất đẹp, thật sự rất đẹp, giống như một con búp bê thủy tinh vậy, xinh đẹp, yếu đuối, thuần khiết. Mình cứ nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì tình cảm của mình và cô ấy sẽ tiếp tục duy trì. Lúc cô ấy không màng đến nguy hiểm của bản thân để hiến máu ình, mình thấy hổ thẹn áy náy với cô ấy, mình đã quyết định phải bảo vệ cô ấy thật tốt. Nhưng bây giờ mình mới hiểu rõ ra, mình sai rồi. Tình cảm giữa mình và cô ấy không phải là tình yêu, mà là tình cảm của người anh trai đối với em gái. Mình quyết định nói hết cảm nhận trong lòng mình cho cô ấy biết! Ôi Y Nghiên, mình ngốc lắm phải không? Tại sao mình phải kéo dài cho đến hôm nay mới nói rõ, sớm biết thế này, sao mình không sớm nói ra, để mình và cậu không phải chịu giày vò thế này!"
Trong đầu tôi chợt hiện lên những lời nói mà Thái Hi từng nói với tôi: "Anh trai không thể yêu cậu, không thể hôn cậu, anh trai không thể ôm cậu như thế này được, anh trai sau này cũng không thể kết hôn với cậu được! Cho nên, tại sao phải làm anh trai chứ?!"
Tôi nghĩ trong lòng, Thái Hi tìm mọi cách để không làm anh trai của tôi, còn Kỷ Trung thì trăm phương ngàn kế muốn làm anh trai của Thái Chân! Trời ạ! Tình yêu chẳng phải là sự thuần khiết tốt đẹp đó sao? Nhưng tại sao lại phức tạp và nan giải thế này?
Tôi mơ màng hỏi Kỷ Trung: "Vậy thế nào là tình yêu?"
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, dường như muốn nhìn rõ cả linh hồn tôi vậy. Bỗng anh ấy lại ôm tôi vào lòng: "Tình yêu chính là cậu, vừa cố chấp vừa tùy tiện, lại khó chịu, ồn ào, thích tranh cãi, nói khóc là khóc, toàn thân đầy khuyết điểm. Làm mình soi mói, khiến mình ghen tị, khiến mình ngày đêm mong nhớ, làm mình phát điên, tính khí nóng nảy! Tuy vậy, lại không có cách nào để không nhớ cậu, không có cách nào không bảo vệ cậu, không có cách nào không yêu cậu, đó chính là tình yêu! Đó chính là cảm giác thật sự, sống động mà mình cần!"
Tim tôi run lên, thở nhẹ một tiếng rồi vùi mặt mình vào ngực Kỷ Trung. Cả người tôi bay lơ lửng như đang ở trên mây vậy, đi qua vô vàn đám mây ngũ sắc xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến tôi không nói nên lời, đẹp đến nỗi khiến tôi ngừng suy nghĩ.
Tôi và Kỷ Trung dựa vào vai nhau, quên cả cái lạnh, cả cơn đói, quên hết những điều vừa xảy ra, chỉ thấy sự tiếp xúc của hai con tim làm say đắm lòng người đến thế, hơi thở thơm ngọt cứ từ từ lan tỏa ra. Lúc tựa vào lòng Kỷ Trung bỗng tôi có một quyết định: Tôi không muốn nói rõ chân tướng của Thái Chân cho Kỷ Trung biết nữa. Tôi vui vẻ thế này, tôi không muốn nhìn thấy Thái Chân rơi vào nỗi đau khổ, hơn nữa tôi đã có lại Kỷ Trung rồi, chẳng phải sao? Vậy thì phải tin tưởng Kỷ Trung, để anh ấy tự giải quyết mối quan hệ của mình với Thái Chân.
Chiều hôm đó, tôi trở nên vui vẻ lạ thường. Niềm vui mừng có được sau khi tôi và Kỷ Trung tương phùng dường như không thể tả. Cả buổi chiều, anh ấy cứ nắm chặt tay tôi không hề buông ra, dường như sợ tôi chạy đi mất vậy. Chúng tôi tung tăng trên đường như lúc mới quen nhau. Cũng không biết chiều hôm đó đi được bao lâu, chỉ biết là hai chúng tôi đã băng qua bãi đất gần nhà Kỷ Trung, vượt qua cánh đồng hoang, qua bờ ruộng dọc ngang, qua một bãi cát rồi trèo qua ngọn núi nhỏ. Chúng tôi chạy nhảy, rượt đuổi nhau, một lúc nói chuyện với những con bê nhỏ trên đường, một lúc lại trêu đùa con chó nhỏ trước cổng nhà ai đó. Bên đường, chúng tôi phát hiện ra rất nhiều quả mận đỏ chói, lấp lánh dưới ánh nắng. Tôi và Kỷ Trung vừa đi vừa hái, thoáng một lát trong mỗi chiếc túi đã đầy quả mận.
Cả buổi chiều chúng tôi nói chuyện không ngừng, những chuyện xảy ra lúc nhỏ, thường đánh nhau với người bạn cùng bàn lúc học lớp một, về một người thầy mà mình yêu mến, về từng chuyện nhỏ sau khi chúng tôi xa nhau. Hai chúng tôi nói mãi không ngừng, nói mãi mà vẫn không hết chuyện. Tôi đã sớm quên đi "Lời hẹn trong vòng ba ngày" với Thái Hi rồi.
Mấy lần Kỷ Trung đột nhiên dừng lại, nhéo má tôi và nói: "Phải làm sao đây? Mình không chịu được nữa rồi, mình muốn hét to với toàn thế giới rằng: Mình yêu cậu!" Tôi cười lớn nói với anh: "Thì bây giờ cậu hét đi! Dù sao xung quanh đây cũng không có người!"
Kỷ Trung quả nhiên kéo tôi đứng trên bãi biển, hai tay đưa lên miệng, rồi hét lớn trên nước biển: "Tôi yêu Hàn Y Nghiên! Tôi yêu Hàn Y Nghiên! Tôi yêu Hàn Y Nghiên! Tôi yêu Hàn Y Nghiên!...". Tôi cảm thấy xấu hổ, cười: Anh ấy đúng là đại ngốc nghếch. Nhưng sau đó, tôi lại thấy cảm động. Có gì đâu chứ? Vốn dĩ hai chúng tôi là đồ ngốc đang yêu mà?
Tôi đứng cạnh anh ấy, hét to lên: "Tôi yêu Bùi Kỷ Trung! Tôi yêu Bùi Kỷ Trung! Tôi yêu Bùi Kỷ Trung!". Thủy triều buổi hoàng hôn bắt đầu dâng lên, từng con sóng vỗ vào chân chúng tôi, mang tiếng la của chúng tôi đi ra ngoài xa. Cả bãi biển lớn vang lên tiếng nói của hai chúng tôi: "Tôi yêu Bùi Kỷ Trung! Tôi yêu Hàn Y Nghiên! Tôi yêu Bùi Kỷ Trung! Tôi yêu Hàn Y Nghiên!..."
Bỗng Kỷ Trung lấy trong túi ra một thứ, nói là muốn tặng tôi, hơn nữa trên mặt anh ấy còn có vẻ hơi xấu hổ. Tôi không khỏi tò mò muốn biết, cuối cùng anh ấy muốn tặng tôi thứ gì?
Tay anh ấy từ từ mở ra, tim tôi như ngừng đập, mắt mở tròn to; "Sao lại ở đây chứ? Chẳng phải cậu đã tặng mặt ngọc hình trài tim này cho Thái Chân rồi sao? Hôm qua ở bãi đậu xe, mình thấy cô ấy đeo trước ngực."
Kỷ Trung mỉm cười nói với tôi: "Cậu nhìn kĩ đi, xem thử có giống cái hôm qua cậu nhìn thấy không?"
Lấy dây đeo hình trái tim trong tay Kỷ Trung, bỗng tôi sững người, trên đó ba xâu làm bằng vàng rất tinh xảo, giữa ba xâu đó treo một mặt hình trái tim bằng vàng, mỗi cái đều có thể chuyển động, chỉ cần chạm vào nó, trái tim nhỏ tinh xảo đó bắt đầu đung đưa qua lại, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Tôi cất tiếng hỏi: "Sao cậu lại có cái dây đeo mặt ngọc chứ? Sao cái của Thái Chân lại không giống như cái của mình. Cậu tìm ở đâu ra cái dây đeo đẹp như vậy?"
Kỷ Trung nhìn tôi với ánh mắt rực đỏ: "Chuỗi dây đeo này là do mình tự làm cho cậu, chỉ có một chiếc thôi. Cái mà Thái Chân đeo chỉ là hàng nhái mà thôi. Có một lần cô ấy vô tình nhìn thấy mình làm dây đeo này, nên cứ đòi mình làm cho cô ấy. Mình không còn cách nào khác, đành phải làm nhái một cái khác để tặng cho cô ấy."
Tôi đã hiểu ra, lại trách Kỷ Trung, tại sao hôm qua không nói sớm? Nếu biết rằng dây đeo trên cổ Thái Chân là hàng nhái, thì hôm qua tôi đã không đau lòng đến thế. Thậm chí vì thế mà đẩy cô ấy một cái, tạo thành một cảnh tượng hoảng loạn đến thế.
Lúc này, chợt Kỷ Trung lấy lại chiếc dây đeo, sau đó đưa tay kéo cổ áo tôi ra. Tôi giật bắn mình, vội lấy tay ôm chặt lấy ngực mình, rồi đẩy Kỷ Trung ra và hét lên: "Cậu! Cậu nhìn ngực mình làm gì chứ? Cậu dám động vào một lần nữa, mình sẽ hét lên đấy! Cậu đừng nghĩ đã làm lành với mình, thì cậu có thể lộn xộn như thế, mình rất bảo thủ đó!"
Kỷ Trung vẫn nói: "Ai bảo mình muốn xem ngực cậu chứ, ngực cậu không cần xem cũng thấy cả rồi, trước và sau chẳng có gì khác nhau cả!" Tôi giận dỗi giẫm chân: "Cậu mới trước sau như một thì có!"

Kỷ Trung nhíu mày: "Dĩ nhiên là trước sau của mình như một rồi, nếu có khác biệt, vậy mà được sao!" Tiếp đó, anh ấy không cần biết tôi có đồng ý hay không, đưa tay kéo cổ áo tôi ra, sau đó áp chiếc dây đeo vào ngay tim tôi. Tim tôi cứ đập thình thịch, đứng im không nhúc nhích, vì sợ nếu cử động một tí thì tay Kỷ Trung sẽ lệch ra khỏi chỗ khác mất!
Trong phút giây đó, Kỷ Trung cúi đầu xuống nhìn, tôi cũng ngước nhìn vào mắt của anh. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi không thốt lên lời nào cả, cứ để anh ấy áp dây đeo vào ngực, tiếp đó nghe Kỷ Trung nói: "Y Nghiên, cậu còn nhớ không? Trước đây có một lần cậu hỏi, nếu sau này nhớ mình, nhưng lại không thể gặp mình thì phải làm sao? Bây giờ mình tặng cậu dây đeo này, lúc cậu nhớ đến mình, có thể như bây giờ, lấy tay ôm chặt lấy ngực, cũng như ôm lấy mình vậy, vì máu của mình đang chảy trên ngực cậu đó."
"Máu của cậu?" Tôi ngạc nhiên.
"Phải, máu của mình. Năm ngoái lúc mình đua xe bị tai nạn phải nhập viện, mình vô tình nghe thấy bác sĩ nói với ba mẹ mình, có thể tính mạng mình sẽ nguy hiểm vì mất quá nhiều máu nhưng lại không tìm ra nhóm máu tương đồng. Lúc đó mình nghĩ mình không thể nào gặp lại cậu được nữa rồi. Vì thế mình tự lấy máu của mình cho vào cái dây đeo này, muốn mang nó tặng cho cậu. Nhưng không ngờ sau đó Thái Chân xin mình... chuyện sau này thì cậu đã biết rồi!"
Kỷ Trung tiếp: "Lần đó sau khi bị cậu đấm một cái, vết thương cũ tái phát nên lại phải nhập viện. Thái Chân rất lo lắng, bảo mình lập tức hứa với cô ấy phải quay về Mỹ, sau này không được gặp cậu nữa. Vì thế mình đã đồng ý, liền cùng bọn Tại Vũ đến nhà cậu, muốn mang dây đeo hình này tặng cho cậu..."
Lúc Kỷ Trung nói đến đó, tôi bỗng nhiên chen vào: "À, mình biết rồi. Thảo nào hôm đó, mình thấy cậu đứng dưới cây to trước vương nhà mình, trong tay nắm một vật màu đỏ, hỏi cậu là thứ gì thì cậu lại không chịu nói, nhưng nét mặt lại rất kỳ lạ."
Kỷ Trung gật gật đầu rồi lại thở dài nói tiếp: "Đúng rồi, hôm đó mình muốn đưa nó cho cậu, nhưng ở trước mặt cậu mình lại không thể lấy ra được. Vì chỉ cần sau khi đưa nó cho cậu, thì chúng ta sau này sẽ không thể nào gặp lại nhau nữa, mình vừa nghĩ đến đó thôi trong lòng đã thấy đau buồn lắm."
Tôi lấy tay sờ lên dây đeo trước ngực, hỏi Kỷ Trung: "Vậy tại sao bây giờ cậu lại tặng dây đeo này ình chứ?"
Kỷ Trung nắm chặt lấy tay tôi nói: "Y Nghiên, cậu có cảm thấy mình ngốc lắm không? Mình từng nghĩ, trải qua lần tai nạn xe đó, mình đã có hiểu biết hoàn toàn mới và thành thực hơn về tình yêu, cuộc sống. Mình cảm thấy mình không còn là một Kỷ Trung kiêu ngạo, ngang ngược, được mọi người ở bên cạnh nuông chiều đến nỗi hư đốn như trước kia nữa. Nhưng không ngờ sau khi trở về gặp lại cậu, mình không thể đồng thời đối mặt với hai người con gái được. Mình từng đau khổ muốn chia mình thành hai, một nửa cho cậu và một nửa cho Thái Chân. Nhưng mình thất bại rồi, cho dù có chia thành bao nhiêu phần đi nữa, thì Kỷ Trung của mỗi phần đều yêu cậu, đều nhớ đến cậu. Mình vẫn chưa trưởng thành, vẫn không rộng lượng tý nào. Thế giới tình yêu của mình chật hẹp đến thế, hẹp đến nỗi chỉ chứa một mình cậu thôi, hẹp đến nỗi mình mong cậu có thể từng giờ từng phút ghi nhớ mình, hẹp đến nỗi hàng ngày đều muốn ở bên cạnh cậu, không để cho người con trai nào khác đến gần. Vì thế, mình làm chiếc bùa hộ thân hình trái tim này, bảo vệ chặt con tim cậu, giữ chặt người cậu lại!"
Tôi đờ đẫn nhìn Kỷ Trung, trong lòng run rẩy. Tôi trân trọng, thành khẩn và chân thành đón lấy ánh mắt của Kỷ Trung: "Đây là lần đầu tiên trong đời mình nghe được những lời cảm động nhất, làm tim mình say đắm đến thế. Nó khiến tim mình đập mạnh, mình thậm chí muốn nó nhảy ra ngoài! Hoặc là mình từ bỏ tất cả, nhưng chỉ có một điều mình không làm được, đó là mình không thể nào không yêu cậu!"
Kỷ Trung khẽ gọi tên tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi, hai tay anh ấy vừa to, vừa ấm, thật mạnh mẽ.
Rồi hai chúng tôi đều im lặng. Trời đã tối rồi, nhưng trong màn đêm yên tĩnh đó lại có quá nhiều điều không yên tĩnh. Hơi thở chúng tôi không còn bình tĩnh thoải mái nữa, chúng tôi càng ôm chặt nhau, hơi nóng từ bàn tay anh ấy không ngừng truyền vào lồng ngực tôi.
Cả hai chúng tôi lại đứng bên biển khá lâu. Nhưng tôi không thể không về nhà. Kỷ Trung tiễn tôi đến trạm xe buýt. Một chiếc xe chạy đến, hai chúng tôi vẫn đứng đó không động đậy, tôi không muốn lên xe. Lát sau, lại có một chiếc xe buýt chạy đến, tôi vẫn không lên xe.
Kỷ Trung bỗng nhiên nói: "Cậu nhắm mắt lại!"
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Anh ấy nói: "Vì mình muốn hôn cậu!"
Tôi không nói, nhắm mắt lại.
Kỷ Trung không quan tâm đang ở trên đường, sẽ có nhiều người nhìn chúng tôi, anh ấy quả thật cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi thầm kêu vang trong lòng, mặc kệ, dù gì chúng tôi cũng là hai người yêu nhau, nhỏ tuổi, điên cuồng.
Rồi suy nghĩ của tôi dừng lại, không thể làm chủ được mình cũng hôn lại anh ấy, cảm nhận được một sự ngọt ngào, ngây ngất lan tỏa khắp người.
Tiếp đó, nước mắt tôi cứ từ từ rơi xuống. Một giọt, hai giọt... ba giọt...
Môi Kỷ Trung phủ lên má, lên mắt tôi, hôn khô hết những giọt nước mắt trên môi tôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui