CHƯƠNG 27: SÂN BAY LÚC CHIA TAY
Trời mưa. Trong phòng đợi của sân bay Nhân Xuyên đông kín người, náo nhiệt, xe đưa đón nườm nượp, những cảnh chia ly, tái hợp của cuộc đời vẫn diễn ra.
Tôi lặng lẽ đứng giữa nhóm người, trên chiếc va li dính đầy những hạt nước mưa nhỏ. Xung quanh tôi là những người thân đến tiễn, có cả những anh em nhóm Xi Ha nữa.
Tấm bảng thông báo trong phòng đợi không ngừng sáng lên, loa phát thanh cũng bắt đầu thông báo hành khách đi Mỹ chuyến bay số 45 chuẩn bị thủ tục lên máy bay. Nửa tiếng nữa, chuyến bay đó sẽ đưa tôi vượt qua Thái Bình Dương, xa khỏi quê hương tôi, xa khỏi những chuyện vô vọng và đầy đau khổ, để đến một nước khác. Ở đó, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng với một người cũ, là Kỷ Trung.
Bảo Nhi và Tại Vũ đến, Thái Hi cũng đến. Từ lúc tôi vào phòng đợi, họ không ngừng dặn dò tôi, phải chú ý cái này, phải chú ý cái kia, nhớ giữ liên lạc với họ, phải gửi thư liên tục… Tôi giống như một đứa bé lên ba vậy. Tôi chưa bao giờ thấy họ nhiều lời thế này, nhưng tôi vẫn đồng ý hết, vì tôi đã hứa với “một người”, nhất định phải quý trọng bản thân mình!
Thời gian đến rồi, muốn ở lại cũng không thể được nữa. Tôi kéo hành lí của mình, nước mắt đầm đìa vẫy tay chào mọi người, bước lên cầu thang máy bay. Trước khi bước vào khoang hành khách, tôi lại quay đầu lại, ngắm nhìn một lần nữa thành phố Nhân Xuyên, nơi mình đã gắn bó gần hai mươi năm nay. Tạm biệt, tôi sẽ quay trở lại cùng với người đó.
LỜI CUỐI
Các bạn thân mến, tôi là Xi Ha Bảo Bối, lại gặp mặt mọi người, thật là vui!
Mùa hè đã đến, ánh nắng mặt trời nóng bỏng chiếu xuống nhân gian. Những chiếc lá xanh ngoài cửa cũng đung đưa nhìn tôi đang ngồi trước máy vi tính, thỉnh thoảng tôi ngắm nhìn chúng, muốn tìm kiếm cảm hứng của mình từ dáng vẻ tràn đầy sức sống của chúng. Dù làm việc với máy vi tính thì thật khô khan, không khí mùa hè thật khắc nghiệt, cái câu chuyện tình yêu thì quá rắc rối, nhưng chỉ cần nghĩ đến sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn là tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Hi vọng những dòng chữ và cách nghĩ của tôi sẽ làm cho độc giả ủng hộ và yêu mến tôi được vui vẻ.
Thật lòng cám ơn mọi người quan tâm tới tôi, quan tâm tới mối tình của Kỷ Trung và Y Nghiên.
Thỉnh thoảng tôi thường suy nghĩ những vấn đề mà khó có câu trả lời; ví dụ như “Tình yêu là gì?”. Dựa theo những hiểu biết của bản thân về tình yêu, cùng với sự cố gắng của những ngày tháng thâu đêm suốt sáng, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành xong cuốn “Những câu chuyện của nhóm Xi Ha (2)”.
Tuy vậy, hiện nay bản thân tôi hình như vẫn chưa thể định thần lại từ trong câu chuyện của bọn họ. Tôi vẫn luôn cảm thấy tình yêu của Kỷ Trung và Y Nghiên có cái gì đó khó mà bền vững được. Hai người yêu nhau, nhưng luôn luôn sĩ diện, yêu nhau như trẻ con, vậy thì làm sao có thể khiến tình yêu của họ được thuận buồm xuôi gió chứ? Đây là điều khiến tôi suy nghĩ. Vì thế, tôi muốn để tính cách của Kỷ Trung trưởng thành lên, hiểu được việc yêu một người là phải để người ấy tự do, mang niềm vui đến cho người ấy!
Không biết sự chuyển biến này trong tâm trí của Kỷ Trung có được mọi người chấp nhận không?
Tôi thì cho rằng, quan niệm tình yêu của cậu ấy đã trưởng thành khiến Y Nghiên không còn băn khoăn gì nữa, dứt khoát sẽ “toàn tâm toàn ý” để yêu Kỷ Trung.
Ha ha, nếu một người con trai nào đó bên cạnh đối với tôi như thế, tôi cũng sẽ yêu như Y Nghiên thôi.
Người ta nói, tình yêu vốn dĩ vui vẻ, nhưng Kỷ Trung và Y Nghiên phải trải qua muôn vàn đau khổ mới có thể đến cùng nhau, tuy nhiên đến cuối cùng vẫn chưa thể biết cuộc phẫu thuật của Kỷ Trung có thành công hay không? Lạy Trời, mong rằng người có tình thì sẽ được trời phù hộ!
Nhưng tôi cho rằng dù kết thúc như thế nào, ít nhất họ cũng đã cùng nhau trải qua những niềm vui và những nỗi buồn, cho nên không cần phải đau lòng.
Chẳng phải người xưa đã từng nói: Chỉ cần biết những gì mình từng có, không cần quan tâm trời cao đất rộng! Thật ra, những người trong truyện đều yêu nhau mãnh liệt, vì tình yêu mà không ngừng cố gắng, đấu tranh, không cần báo đáp.
Các bạn có biết tình huống kết thúc đầu tiên mà tôi nghĩ tới là gì không? Kỷ Trung chết, anh ta lấy máu mình cho vào một chiếc lọ hình trái tim nhỏ tặng Y Nghiên, muốn cố ấy hạnh phúc. Còn anh ta ở trên thiên đàng nhìn và bảo vệ cô ấy (có phải tôi thích viết bi kịch lắm không? Hic hic). Nhưng bi kịch này không được xảy ra!
Kết thúc có hậu của câu chuyện này có được là nhờ một ông chú hàng xóm. Chú ấy hay ngồi trên chiếc ghế đá dưới lầu nhà tôi, mang một cặp kính, khuôn mặt lúc nào cũng như đang cười vậy. Hôm đó, bản nháp của tôi bị gió thổi rơi xuống lầu, chú ấy nhặt được, đọc nó một cách rất thú vị. Tôi chạy xuống, chuẩn bị nghe giáo huấn của chú, (vì phần lớn các chú bác này đều không thích các loại chuyện yêu đương “nhăng nhít” này). Không ngờ chú ấy lại nói với tôi, có thể không để nam nhân vật chính chết được không? Vì như thế, nữ nhân vật chính sẽ rất đau thương, chú ấy cũng cảm thấy đau khổ!
Như thế, tôi bèn để Kỷ Trung đi Mỹ điều trị. Y Nghiên cũng bỏ tất cả đến Mỹ với Kỷ Trung. Ha ha, thật là vui nhé!
Thường có fan hâm mộ Xi Ha gửi thư đến hỏi tôi: Có thể viết ra những chữ mềm mại như thế, xem ra dáng vẻ cũng rất điềm đạm nho nhã, sao lại lấy bút danh là “Xi Ha bảo bối”? (Tôi vò đầu!). Bây giờ nghĩ lại, không thể không cảm ơn Kỷ Trung, vì tập hợp ý cho bộ truyện này, cái tính cách trầm lặng, thời thượng, tự do của Kỷ Trung đã thu hút tôi. Tôi nảy sinh ra thiện cảm với nhóm Xi Ha, vì thế mới có bút danh “Xi Ha bảo bối” này. Ha ha!
Còn có một điều nữa, vì có nhiều thư đến đại bản doanh của nhóm Xi Ha Hàn Quốc nên chưa kịp hồi âm tất cả, thành thật xin lỗi mọi người. Mọi người cũng có thể gửi thư điện tử cho tôi, địa chỉ như sau:
Xiha_baby2006@yahoo .cn
Nhớ nhé! Mong đợi!
Hy vọng mọi người góp ý nhiều cho tôi, tôi nhất định sẽ đọc!
Thôi phải đi ngủ rồi. Ngày mai còn phải đi học nữa. Hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi, quan tâm đến Xi Ha Tinh Cầu, quan tâm đến Xi Ha Bảo Bối, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng! Mong mọi người vui vẻ hạnh phúc!
Xi Ha Baby.
Ngày 20 tháng 6 năm 2006.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...