"HẢ????????? Mày đùa hay thật đấy hả Điệp???"
"Mày thích hay không thì tùy mày, nếu không thì thôi tao đổi ý vậy..."
"Ấy không! Trời ơi tao không tin nổi, mày mà lại đồng ý sao?"
Điệp thờ ơ bước ra ngoài. Thanh thì suýt nữa nhảy dựng lên vì quá sung sướng.
Mới sáng sớm người ta đã giật mình vì có một cô bé nhảy chân sáo chạy vù đến một ngôi nhà rất đẹp. Thanh gõ cửa:
"Vỹ ơi, Vỹ ơi!!!!!!!!!"
Nó phải gọi đến 3 lần, Vỹ mới ra mở cửa. Mới 5h đã gọi rồi, chuyện gì không biết! Nhưng nói thực, Vỹ dù có đang ngái ngủ, Thanh cũng phải thẫn thờ vì cậu vẫn rất đẹp trai tuấn tú. Mới có chuẩn bị lên lớp 9 mà cậu đã có chiều cao khủng 1m72 như thế này, Thanh muốn ngắm cũng khó. Nó run run:
"Vỹ, hãy đến học cùng bọn tớ nhé!"
"Tớ nhớ cậu đã hỏi câu này mấy lần rồi và còn suýt bị Điệp chém chết mà?"
"Nhưng Điệp đồng ý rồi, nó muốn cậu đến học."
Khuôn mặt đang ngái ngủ của Vỹ nghe vậy giãn hẳn ra vì kinh ngạc.
"Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư hở Thanh?"
"Nhưng tớ nói thật đấy! Vỹ à, tớ không biết vì sao Điệp đồng ý cho cậu đến lớp, nhưng thực sự tớ đang rất cần cậu. Cậu không biết tớ mong một nhân tài Vật lý đến mức nào đâu!"
"Cậu cũng học giỏi Lý mà, sao lại nhờ tớ?"
"Nhưng chỉ mình tớ thì không thể lo cho cái lớp 40 người như vậy được!"
Lời cầu xin tha thiết ấy không biết có phải là lý do không, mà Vỹ dù vẫn lạnh lùng nhưng vẫn đã nói:
"Ừ tớ sẽ đến!"
Rồi cậu quay người vào nhà. Thanh đứng đó, chết trân vì xúc động.
~~o0o~~
"Mấy bài về Công suất này khó quá anh ơi, em chẳng hiểu gì hết à!!!"
"Em học đến tận bài này rồi, hầu như những bài trước em đều học được kia mà! Tính áp suất, công cơ học, vận tốc,...em đều làm được, sao có mỗi mấy cái công thức tính công suất em đều làm sai vậy?"
"Nhưng mà nó khó quá, em không hiểu!"
"Có gì mà không hiểu chứ, đến cái công thức P = A/t mà em cũng không hiểu sao?"
"Em còn quên cả cách tính...công (A) cơ mà!"
"...."
Bỗng từ ngoài một giọng nói vọng vào:
"Cái công thức tính công cơ học mà cậu cũng quên sao? Thế bài học kỳ cậu làm kiểu gì vậy mà cũng được 7 phẩy Lý? Tôi cứ tưởng là 1 phẩy ấy!"
"Cái gì vậy chứ?"
Thiếu niên đứng bên ngoài, gương mặt đẹp thanh tú đang nhìn Điệp với nụ cười rất khinh thường. Điệp chọc lại:
"Vậy công thức tính A là thế nào? Cậu nói xem?"
"A = F.s" - Câu trả lời sau 0,1 giây.
"Giải thích đại lượng chớ, trả lời thế mẫu giáo cũng trả lời được!"
"Đồ ngốc! A là công, F là lực, s là quãng đường!"
"Đơn vị của nó là gì?"
"A: Jun (J), F: Newton (N), s là mét (m)! Bảo quên cái đơn vị công còn bỏ qua, chứ đơn vị lực và quãng đường mà không biết thì ngu quá rồi đấy!"
"Cậu dám..." - Điệp đỏ mặt.
Bằng liền cười, giữ nó lại:
"Sao Vỹ lạnh nhạt thế mà lại trả lời hết cho Điệp vậy nhỉ? Dạo này em lạ quá đấy Vỹ! Vậy em trả lời hộ cho cô bạn này cái công thức tính công suất xem."
"P=A/t, trong đó A là công, t là thời gian tính bằng giây (s). Vậy tôi đố cậu, đơn vị của công suất là gì?"
"Là Jun chứ là gì?"
"...(Ngất trên cành quất)"
"Còn không đúng sao? Công suất chẳng phải cũng có chữ "công" à?"
"Bò nó còn thông minh hơn cậu! Công của nó rõ ràng là A, đơn vị của P là J/s. Có thế mà cũng không biết sao????????"
"Ặc ặc ặc!!!"
Bằng cố nhịn cười, rồi đưa cho Điệp tờ giấy:
"Cho em kiểm tra lại! Viết lại công thức công suất và đơn vị cho anh."
"Ớ anh!" - Thôi xem nào, dẫu sao cũng được gỡ điểm.
Những lời nhẹ nhàng của anh Bằng chẳng thấy đâu, mà trong đầu Điệp loạn xạ mấy lời hét của Vỹ. Chẳng hiểu sao mà nó ghi chặt vào đầu nó, chẳng mấy chốc mà nó ghi sạch cái công thức tính công suất và đơn vị không sai chữ nào.
Bằng trố mắt. Vỹ thờ ơ:
"Loại này thân lừa ưa nặng mà lị!"
Nhưng cái giọng thờ ơ đó, rõ là có một sự khác lạ. Có lẽ, cậu và Điệp đã ít đi khoảng cách rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...