Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ Được thôi, em không tin anh như thế, anh cũng chẳng có cách nào, có điều Ninh Ninh, anh luôn đối tốt với em, anh thậm chí hy vọng chúng ta cùng nắm giữ tổ chức, nhưng em lại vội vàng muốn rời khỏi tổ chức như thế, thật sự khiến anh rất đau lòng.” Ân Phi Trường vừa nói, trong tay vừa đung đưa một thứ sáng lóe. Thứ đồ đó, Lam Ninh nhận ra, đó là một chiếc kẹp nhỏ đặc biệt, trong tổ chức, bất từ thần trộm nào phản bội lại tổ chức, hoặc là, phạm phải sai lầm, bị trừng phạt, sẽ dùng thứ này để kẹp những ngón tay của hắn lại, mười đầu ngón tay đến tim, đó là một kiểu cực hình đau khổ và đáng sợ thế nào?

Hôm nay, anh muốn dùng nó trên người tôi sao? Anh muốn dùng nó để kẹp những ngón tay của tôi sao?

Lam Ninh căm hận cắn chặt hàm răng trắng vào đôi môi như quả anh đào nhỏ.

“ Dù cho thế nào, tôi cũng sẽ không quay về tổ chức, tôi muốn rời đi. Ai cũng không ngăn được tôi, sinh mạng đáng quý, nhưng vì tự do, tôi thà bỏ sinh mạng của mình!”

“ Lam Ninh, cô rất có chí khí, là thân nữa nhi mà có vẻ mạnh mẽ như của đàn ông, tôi luôn rất ngưỡng mộ cô, cô có khí chất, có điều, cô thân là một thành viên trong tổ chức trộm của chúng ta, ở trong tổ chức này rất lâu rồi, cô nhìn thấy có người nào muốn thoát khỏi tổ chức này, hắn ta được toại nguyện chưa?” Ân Phi Trường nhẹ nhàng nói.

“ Hừ.” Khóe miệng Lam Ninh nhếch lên hở ra một tiếng cười khẩy, “ Biết, không có, nhưng, nếu như không có, tôi làm người đầu tiên!”

“ Thật không hổ danh là thần trộm do nghĩa phụ huấn luyện ra, không những kỹ thuật giời, mà còn gan to, coi thường cái chết!” Ân Phi Trường lạnh lùng nói, “ Ninh Ninh, anh không muốn thế này, dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt.”

“ Ân Phi Trường, đừng nói anh cùng lớn lên với tôi, có lỗi với người lớn, anh đã bao giờ có lòng từ bi chứ, anh chỉ là lợi dụng bọn họ vì mình mà bán mạng, một khi phát hiện không còn giá trị lợi dụng, thì sẽ tàn nhẫn giết chết.” Lam Ninh khinh khỉnh nói, “ Lam Ninh tôi nói một là một, mỗi lời thốt ra như đinh đóng côt, tôi nói tôi muốn rút lui ra khỏi tổ chức này, ai cũng đừng có mong cản tôi!”


Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lam Ninh, Ân Phi Trường không kìm được lắc lắc đầu: “ Ninh Ninh, tự tin với bản thân như thế à?”

Lam Ninh không trả lời, chỉ cười khẩy một tiếng.

“ Được, Lam Ninh, cô đã nói như thế, tôi cũng nói cho cô rõ, cô sẽ không được toại nguyện, nếu như cô muốn thoát ra ngoài, chỉ có con đường chết, cũng chỉ có chết, Ân Phi Trường tôi mới tha cho cô!” Giọng nói dịu dàng đó của Ân Phi Trường không còn thấy nữa, thay vào đó là giọng nói cay nghiệt vô biên.

Lam Ninh cười phá lên, cô lạnh lùng nhìn Ân Phi Trường: “ Đúng rồi, Ân Phi Trường, việc gì phải đeo chiếc mặt nạ tình cảm ấm áp như thế chứ? Đây mới là bản chất của anh phải không? Thân thích không nhận, dã tâm máu lạnh, đấy mới là anh! Cả ngày anh đóng giả làm người độ lượng như thế, anh không mệt sao?”

Con người của Ân Phi Trường khẽ chuyển động, hắn ta khẽ cười nói: “ Ninh Ninh, tôi cho một cơ hội cuối cùng, cô có về bên cạnh tôi, quay về trong tổ chức không?”

Lam Ninh cười khẩy lắc đầu: “ Anh đừng có nằm mơ!”

“ Được.” Ân Phi Trường gật gật đầu. “ Thế thì đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc đấy.”

Hắn ta khẽ ngoảnh đầu, nhìn về phía mấy sát thủ đời đầu là Tiết Dương, “ Bắt lấy cô ta cho tao, sống hay chết đều được! Nếu như sau khi tóm sống, tao sẽ tự tay chặt đứt ngón tay của cô ta.”

Tiết Dương cùng các sát thủ khác “ vâng” lên một tiếng rồi lao về phía Lam Ninh.

Mặc dù là trong bóng tối, nhưng đám sát thủ này đã được huấn luyện tấn công một cách chính xác, hùng hổ lao về phía Lam Ninh, tấn công vào các vị trí hiểm.

Lam Ninh đương nhiên không để yên, Lam Ninh mặc dù chỉ là một tên trộm, nhưng đừng quên, trong tổ chức này, cô cũng được huấn luyện rất nhiều năm, kỹ thuật chiến đấu của cô cũng rất mạnh.

Mặc dù cô không phải sát thủ, cũng chưa bao giờ giết người, nhưng nếu như sinh mạng của mình bị uy hiếp, thế thì đòn ra tay của Lam Ninh chắc chắn cũng không nhân từ.

Cô khẽ đưa tay lên, chiếc túi xáchc ủa mình ném sang một bên, trùm dưới chiếc váy dài, đôi chân dài mảnh mai của cô nhấc lên, trên đùi trái của cô, có một túi dao màu đen, bên trong là mười hai con dao sáng lóe.


Bàn tay nhỏ của Lam Ninh đưa lên, mười hai con dao đã nằm gọn trong tay của Lam Ninh, Lam Ninh rung tay một cái, hai con dao như ánh chớp bay ra ngoài, trong đó một con dao găm vào bụng của một sát thủ, một con kia găm vào cánh tay của một sát thủ. Hai tên sát thủ lập tức ôm bụng ôm tay đau đón, máu tươi chảy ra đầm đìa.

“ Ai dám lên, tôi đã rất nương tay rồi, nếu như còn lên nữa, tôi không nhẹ tay nữa đâu.” Lam Ninh lạnh lùng nói với những tên sát thủ mắt đỏ đó.

Trong những tên sát thủ đó, có một vài tên Lam Ninh cực kỳ thân thiết, cho nên, Lam Ninh không hoàn toàn ra tay với mất tên sát thủ đó.

Mấy tên sát thủ đó sững người, hơi lùi về phía sau.

“ Nếu như chúng mày không tóm được Lam Ninh, chúng mày đều phải chết.” Giọng nói băng giá của Ân Phi Trường vang lên bên tai, những tên sát thủ đó nghiến răng, lại lao về phía Lam Ninh.

Lam Ninh mặc dù khó đối phó, nhưng Ân Phi Trường chính là Diên Vương càng khó đối phó hơn, bọn họ dù có mấy lá gan, dám chống đối Ân Phi Trường chứ?

Cho nên, bọn họ chỉ có thể nghe lời của Ân Phi Trường, Ân Phi Trường bây giờ cần Lam Ninh, bọn họ chỉ cần thay Ân Phi Trường tóm gọn Lam Ninh.

Lam Ninh nhìn thấy bọn họ lao lên, chẳng có cách nào, đành liều mạng.

Những con phi dao chuyển động linh hoạt trong ngón tay cô, lại bay về phía người mấy tên sát thủ, lúc này, Lam Ninh đã bắt đầu tấn công vào những chỗ hiểm của bọn họ, trong đó có một tên, chết dưới mũi dao của Lam Ninh.


Nhưng những tên đó vẫn điên cuồng mà lao về phía Lam Ninh.

Tiết Dương cầm một con dao dài trong tay đâm từ phía sau tim Lam Ninh. Lam Ninh nghe thấy tiếng gió, cô quay phắt người lại, dùng cánh tay kẹp con dao dài trong tay Tiết Dương, cô nhấc chân lên, tàn nhẫn đá vào đũng quần của Tiết Dương, cú đá này, khiến Tiết Dương gào lên đau đớn, cú đá đó, đã đủ khiến tên sát thủ trẻ này hết làm đàn ông.

Khi quay người lại, lại có một tên sát thủ trong tay cầm rìu lao về phía cô, Lam Ninh nhìn tình thế không tốt, nhấc bổng người lên, từ trên cao dùng hai chân trong không trung kẹp chặt chiếc rìu trong tay tên sát thủ đó, thuận chân đá một cái, chiếc rìu đó cứa rách cổ tên sát thủ đó, máu tươi phun ra giống như vòi nước lâu ngày bị bịt vậy.

Lam Ninh, mặc dù cơ thể mảnh mai, nhưng cô đối diện với những tên sát thủ này, cô không hề thể hiện một chút hoảng sợ nào, trong lòng cô chỉ có một tâm niệm: mình nhất định phải thoát ra trong tay tên Ân Phi Trường này.

Nếu không, nếu như mình bị giết chết, có lẽ không ai thay mình mà chảy một giọt nước mắt nào.

Còn một khi mình tim mềm tay mềm, mình cũng chỉ có thể trở thành thuộc hạ của những tên này.

Cho nên, tâm niệm đó khích lệ Lam Ninh, trên người cô mặc dù cũng đầy vết thương, nhưng cô vẫn dũng cảm chiến đấu đến cùng với với tên sát thủ đó.

Đứng nhìn thuộc hạ giao đấu tàn khốc như thế này, trên khuôn mặt của Ân Phi Trường không có chút biểu cảm nào, sắc thái hắn ta tự nhiên mà nhìn tất cả, trong miệng khẽ đếm: “ Bốn, năm..bảy……..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui