Nói xong, anh ấy đúng là hát thật, đó là một bài tình ca rất cảm động, đặc biệt là giọng nói và âm vực dễ nghe của Dạ Thiên Kỳ cất lên, thật sự rất cuốn hút, bài tình ca đó vang lên trong phòng, gần như đến ánh trăng và mây trắng trên trời cũng nghe mê mẩn rồi.
Anh ấy hát hết bài tình ca này đến bài tình ca khác, Lam Ninh biết, Dạ Thiên Kỳ trong tình cảnh mơ hồ thế này, anh ấy chỉ hát cho Nhụy Tử nghe.
Lam Ninh im lặng lắng nghe, cảm thấy tim mình chua xót, nước mắt trong khoang mắt suýt nữa không nén được mà chảy ra, cô vội gạt đi, cười nói với Dạ Thiên Kỳ: “ Tiểu Dạ, bài hát anh hát thật sự rất hay, anh hát lại một lần nữa, em ghi âm lại giọng hát của anh nhé?”
“ Được, dù sao cũng là hát cho em nghe, em muốn nghe bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần em muốn nghe thì anh sẽ hát, hát cho đến khi trời đất nghiêng ngả.” Dạ Thiên Kỳ vừa cười vừa nói.
Thế là, anh ấy tiếp tục hát.
Lam Ninh cầm điện thoại của mình lên, ghi âm lại giọng hát của Dạ Thiên Kỳ.
Tiểu Dạ, khi em rời xa anh, em sẽ nghe giọng hát của anh, anh sẽ không giận chứ?
Mặc dù anh hát cho Nhụy Tử nghe, nhưng nếu như em nghe, anh sẽ không giận chứ?
Lam Ninh cảm thấy có gì đó nhói đau dần dần lan trong tim mình. Cảm giác đó giống như một chiếc đinh nhọn đâm mạnh vào tim cô, mỗi lần đinh nhấn thêm sâu sẽ càng chảy nhiều máu.
Dạ Thiên Kỳ, anh sẽ mãi mãi là bạch mã hoàng tử không dính bụi trần, anh có một mặt dịu dàng, một mặt đáng yêu, có một mặt si tình, lại có một mặt bướng bỉnh, có một mặt lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng dù cho ở mặt nào, đều cuốn hút người ta.
Lam Ninh cảm thấy mình thật sự thích Dạ Thiên Kỳ, càng ngày càng thích, dù cho anh ấy với bộ dạng nào, mình đều thích như thế.
Bộ dạng anh ấy uống say lơ mơ, cũng rất mê người.
Bàn tay nhỏ bé của Lam Ninh nhẹ vuốt trên má anh ấy, đôi môi nhỏ khẽ hôn lên mặt anh ấy.
Ánh mắt của anh ấy mơ hồ, trên người là mùi cơ thể rất rõ ràng hòa lẫn với mùi rượu.
Mặc dù Lam Ninh rất ghét mùi rượu, nếu như đổi là một người khác, Lam Ninh hận không thể giết hắn ta, nhưng đổi thành Dạ Thiên Kỳ, thứ mùi này Lam Ninh cũng thấy thích.
Đôi môi anh đào của cô ấy hôn lên mặt Dạ Thiên Kỳ một cái, hai cái.......
Dạ Thiên Kỳ đưa tay nhẹ kéo khuôn mặt xinh xắn của Lam Ninh lại gần, do dự một lát, cuối cùng hôn lên môi của Lam Ninh.
Nụ hôn của anh ấy, nhiệt tình mà nóng bỏng như thế, bàn tay anh ấy mạnh mẽ như thế, gần như giữ chặt Lam Ninh trong lòng mình.
Cái ôm của anh nhẹ nhàng tươi mới như thế, khiến người ta như muốn say đi.
Nụ hôn của anh cũng mang đầy cảm giác chinh phục, khiến Lam Ninh chẳng có cách nào né tránh, cũng không muốn né tránh.
“ Nhụy Nhụy, em đến rồi sao? Em không đành lòng để anh một mình say phải không? Nhụy Nhụy, anh thật sự rất nhớ em, tại vì nhớ em, nên không muốn làm phiền em, chi nên anh chỉ có thể làm khó bản thân anh, anh chỉ có thể chuốc cho mình say, hoặc là, anh đi đến chân trời góc biển, để không nhìn thấy em nữa, sẽ không buồn khổ, trước đây anh là nghĩ như thế, nhưng tại sao anh luôn không kìm nén được quay về gặp em chứ?” Dạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói.
Trong khoang mắt của Lam Ninh ầng ậng nước, anh ấy bây giờ nhớ đến vẫn là Nhụy Tử.
Có lẽ, cả đời này anh ấy sẽ không quên được cô ấy. Cô ấy đã hoàn toàn thành công khi để lại dấu ấn trong lòng anh ấy.
Quả thật không chịu nổi, nước mắt Lam Ninh cuối cùng cũng trào ra, bàn tay Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, anh kéo mặt cô lại, khẽ hôn lên mắt cô, lẩm bẩm nói: “ Nhụy Nhụy tại sao em lại khóc? Nhụy Nhụy em đừng khóc, anh không muốn em khóc, anh luôn muốn em cười, Nhụy Nhụy, anh không phải đã sai ở đâu chứ? Là anh không tốt, anh vốn dĩ......không muốn em khóc, anh thích nhìn nụ cười của em, anh không muốn.....nhìn thất nước mắt của em, Nhụy Nhụy, thực ra nên khóc nhất, là anh. Nhụy Nhụy, anh thật sự rất thích em. Nhưng tại sao hồi đó người em chọn không phải anh chứ? Mặc dù anh buông tay tác thành, nhưng em biết cảm giác tác thành đó khiến người ta buồn chán thế nào không? Anh thật sự không cam lòng.”
Giống như có cái búa nặng nện từ trên cao xuống đầu mình vậy, nước mắt Lam Ninh chảy càng nhiều hơn.
Lần đầu tiên nghe thấy Dạ Thiên Kỳ bày tỏ tình cảm với Nhụy Tử.
Anh ấy vẫn thích Nhụy Tử, dù cho là say mơ hồ, người anh ấy thích cũng không phải mình.
Lam Ninh cảm thấy cực kỳ ấm ức, nước mắt giống như những giọt trân châu, không ngừng chảy ra, muốn nín cũng không nín được.
Thì ra mình thích anh ấy như thế, Dạ Thiên Kỳ, rốt cuộc anh không có chút nào thích em sao?
Dù cho một chút thích cũng không có?
Lẽ nào mối tình đầu thật sự khó có gì thay thế được sao?
Lam Ninh, mày kém cỏi đến thế sao?
Còn cô ấy càng khóc, lại càng khiến Dạ Thiên Kỳ say rượu thương xót, anh ấy không kìm nén được hôn lên những giọt nước mắt của cô ấy.
Hành động dịu dàng ấm áp đó của anh ấy khiến Lam Ninh cực kỳ chua xót, hành động ấm áp đó trên bề ngoài là đối với mình, nhưng trên thực tế là dành cho một người con gái khác.
“ Nhụy Nhụy, đừng khóc nữa, em khóc khiến tim anh như vỡ vụn. Anh bù đắp cho em.” Dạ Thiên Kỳ ôm chặt Lam Ninh vào lòng, nhẹ nhàng nói.
Lam Ninh cố gắng nín nhịn những giọt nước mắt của mình.
“ Được rồi, em không khóc nữa, Tiểu Dạ, em nấu cho anh canh giải rượu, anh uống một chút nhé.” Lam Ninh lau mũi, né cái ôm của Dạ Thiên Kỳ, bưng bát canh giải rượu trên bàn lại, từng thìa từng thìa bón cho anh ấy uống.
Lam Ninh nấu canh giải rượu, thật sự rất ngon.
Rất nhanh, Dạ Thiên Kỳ uống hết bát canh giải rượu mà Lam Ninh nấu, sau đó, anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trước mắt không còn mơ hồ ảo ảnh nữa, Dạ Thiên Kỳ chớp chớp mắt mình, nhìn thấy Lam Ninh trước mắt: “ Ồ, Lam Ninh, sao em lại ở đây?” Lam Ninh mỉm cười đáng yêu, cố làm dáng vẻ nhẹ nhõm: “ Là em cứu anh từ trong quán bar ra đấy!”
“ Anh uống say à?” Dạ Thiên Kỳ chớp chớp mắt, “ Đầu hơi đau.”
“ Em luôn ở cạnh chăm sóc anh đấy!” Lam Ninh cố tình thoải mái nói, “ Anh không biết em tốn bao sức mới kéo được anh về, anh nặng lắm anh có biết không.”
“ Biết rồi, thế em muốn anh phải báo đáp em phải không?” Dạ Thiên Kỳ cố tình nói.
“ Đó là điều đương nhiên, làm gì có ai làm không công bao giờ, em chăm sóc anh như thế, đương nhiên phải kiếm tí tiền rồi, như thế này đi, chúng ta là bạn, giảm giá nhé, anh đưa em 20 vạn là được rồi.” Lam Ninh chìa tay về phía Dạ Thiên Kỳ nói: “ Đúng rồi, anh nói như thế em mới nhớ ra, anh nợ em tiền còn chưa trả em đâu đấy, em ở trên đảo hoang chăm anh như thế, cạo râu đánh lợn rừng gì đó, đều là phải dùng tiền đổi, anh bây giờ đến lúc trả tiền rồi đấy......” cô đưa tay nhanh nhảu đếm. “ Anh nợ em ba nghìn vạn. Anh nói xem bao giờ thì trả?”
Dạ Thiên Kỳ lập tức đập vào tay của cô: “ Biết rồi, ngày mai ghi chi phiếu cho em, em đúng là đứa hám tiền!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...