Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ Này, Lam Ninh, cô dùng lực mạnh thế. Định đáng chết tôi à?” Dạ Thiên Kỳ hơi ấm ức nhìn Lam Ninh.

“ Ha ha, ai bảo anh thua chứ. Đáng đời đáng đời.” Lam Ninh cười nói, “ Chơi tiếp.”

“Nào, một con cua, tám cái cẳng, hai cái đầu to ấy à!” Lam Ninh lại ha ha cười lên.

Cứ như thế, Dạ Thiên Kỳ mỗi lần chơi đều thua, Lam Ninh búng vào đầu anh ấy phải hơi chục cái rồi, trán của Dạ Thiên Kỳ sắp đỏ tất cả lên rồi.

“ Lam Ninh, cô không thể nhẹ tay một chút à?” Dạ Thiên Kỳ ôm chỗ búng ở trán rên rỉ nói.

“ Nếu như anh thắng, cũng có thể búng tôi, có điều cơ hội rất ít, tại vì tôi là cao thủ trò oẳn tù tì mà. Anh nghĩ huấn luyện những tên trộm như chúng tôi là gì chứ, chính là nhanh tay, ha ha. Rất ít người nhanh tay hơn tôi.” Lam Ninh đắc ý nói.

Nhưng, khiến Lam Ninh thất vọng đó là, vừa mới giương giương tự đắc nói xong, thì bị thua ngay sau đó.

“ Vừa nói xong thì thua, tôi thật là đen đủi, được rồi, anh đánh đi.” Lam Ninh chán nản nói, cô biết Dạ Thiên Kỳ thua liên tiếp mười mấy lần sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.

Lúc này, Dạ Thiên Kỳ đang làm tư thế giơ ngón tay vào miệng thổi thổi lấy lực, có lẽ lát nữa sẽ búng cho trán Lam Ninh nảy đom đóm.

Lam Ninh cảm thấy trán mình sắp bị đau rồi.

Ôi, vừa nãy nhẹ tay với Dạ Thiên Kỳ thì tốt biết bao nhiêu?

Có điều, đã đến bước này, chỉ có thể chịu trận thôi.


Cô nhắm mắt lại, chủ động hướng trán về phía trước mặt Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ giống như đang dồn sức búng thật mạnh vào trán của Lam Ninh, nhưng khi ngón tay của anh ấy gần đến trán của Lam ninh, ngón tay của anh ấy bật ra rất nhẹ rất nhẹ.

Không biết tại sao, anh ấy lại nhớ đến tất cả kỷ niệm khi mình chơi trò búng trán với Nhụy Tử.

Người đã thay đổi rồi!

Hơn nữa, người con gái trước mắt này, anh ấy không đành lòng để cô ấy bị đau.

Thế là, động tác của anh ấy, rất nhẹ rất nhẹ.

Lam Ninh từ từ mở mắt ra: “ Ôi, tiểu Dạ, thật không nhìn ra đấy, còn thương hoa tiếc ngọc như thế à? Anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, tôi còn nghi ngờ đầu tôi đang bị ngấm nước, có phải anh đấy không?”

Dạ Thiên Kỳ khẽ cụp đôi lông mi xuống, bình thản nói: “ Nhìn cô là tiểu nữ nhi, cho nên nhẹ tay chút. Tôi là hay mềm lòng, nếu không, tôi búng cho đầu cô phải lệch đi ấy chứ.”

Lam Ninh cười lên: “ Tiểu Dạ, anh thảm rồi, tôi không phải người thương hoa tiếc ngọc đâu.”

Thế là, bọn họ lại tiếp tục chơi trò chơi, đến lượt Lam Ninh phạt Dạ Thiên Kỳ, Lam Ninh lúc nào cũng dùng lực, còn đến lượt Dạ Thiên Kỳ phạt Lam Ninh, anh ấy lúc nào cũng nhẹ, ấm áp, kiên nhẫn như thế........

“ Tôi phát hiện Dạ Thiên Kỳ anh đúng là có rất nhiều ưu điểm đấy, thực ra anh là người rất tình cảm.” Lam Ninh cười nói.

“ Giờ cô mới phát hiện ra à?” Dạ Thiên Kỳ trừng mắt lườm Lam Ninh một cái.

“ Đương nhiên, giờ tôi mới phát hiện, trước đây tôi không tưởng tượng nổi anh lại ấm áp tình cảm như thế đấy.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.

Trong lòng Dạ Thiên Kỳ không nén được tiếng thở dài, đáng tiếc, mình tình cảm như thế, Nhụy Nhụy, lại không chọn mình.

Lam Ninh lại uống một ngụm rượu, cô cười nói: “ Tiểu Dạ, hôm nay chị đây rất vui, tôi kể cho anh nghe một truyện cười thấy thế nào?”

“ Kể truyện cười?” Dạ Thiên Kỳ khẽ nheo mắt lại, hơi ngờ vực nhìn Lam Ninh.

“ Đúng thế, tôi thấy bộ dạng anh lúc nào cũng cau mày lại, khiến chị gái đây cũng thương, kể cho anh truyện cười, anh sẽ vui hơn chút.” Lam Ninh cười nói, “ Đặc biệt buồn cười, cả đời tôi chỉ vì câu truyện cười này mà sống, nếu như anh không cười, anh có thể đem đầu tôi làm bóng đá.”

“ Tự tin thế cơ à.” Dạ Thiên Kỳ bĩu môi nói.

“ Đúng thế, trong tất cả thần trộm, tôi kể truyện cười hay nhất. Cũng là người trong những người biết kể truyện cười, trộm đồ lợi hại nhất.” Lam Ninh cười tít mắt nói:

“ Anh nghe đây này.....có một spa mở ra chuyên để chữa bệnh thấp khớp, sau đó một người đến để tư vấn, hỏi trị bệnh thấp khớp ở đây có hiệu quả không?

Viện trưởng của viện spa đó nói: “ Đương nhiên là hiệu quả rồi, trước đây không lâu có một bệnh nhân bị bệnh thấp khớp rất nghiêm trọng, ngồi xe lăn đẩy đến, sau khi trị bệnh thấp khớp ở chỗ chúng tôi hai tháng, đạp xe đạp chạy mấy, chúng tôi còn không lấy tiền điều trị.........”


Lam Ninh không kìm được cười phá lên.

Dạ Thiên Kỳ cũng cười theo.

Nụ cười của anh ấy thật sự rất đẹp, mặc dù anh ấy bây giờ rất thảm hại.

Lam Ninh càng vui hơn, bắt đầu hoa chân múa tay ra sức kể truyện cười, cô ấy kể truyện cười cũng hay không kém Nhụy Tử.

Nghe Lam Ninh kể truyện cười, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy tâm trạng bí bức của mình như được giải tỏa rất nhiều.

Một cách vô thức, Lam Ninh bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cô ấy dựa vào một gốc cây để ngủ.

Ánh trăng mờ ảo dưới màn đêm phản lên mặt nước, long lanh lấp lánh.

“ Lam Ninh?” Dạ Thiên Kỳ khẽ gọi, nhìn sương trong không khí càng ngày càng đặc, dễ bị cảm lạnh, anh ấy muốn gọi Lam Ninh dậy, tại vì ngủ dưới sương, rất dễ bị ốm.

Nhưng Lam Ninh đã hoàn toàn say rồi, đây có lẽ là một ngày mà cô ấy vui nhất thoải mái nhất, như đúng những gì cô ấy nói, Dạ Thiên Kỳ đột nhiên hiểu những lời cô ấy nói, là thật, trước đây cô ấy bị tổ chức trộm cắp khống chế, có lẽ, cô ấy thật sự rất buồn bực, còn lúc này, cô ấy hiện rõ là một người con gái vô lo vô nghĩ.

Cô ấy cười lên rất đẹp.

Dạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy, hồi đó mình đối xử với cô ấy như thế, có lẽ thật sự rất tàn nhẫn, cô ấy thực ra chỉ là một người con gái đáng thương như thế, phụ nữ sinh ra nên được chiều chuộng.

Còn người con gái trẻ trung này, chưa bao giờ có được tình yêu thương của bố mẹ, từ nhỏ đã được huấn luyện đi ăn trộm, cuộc đời bi thảm biết bao nhiêu.

Cô ấy mặc dù luôn to mồm tự nhận mình là chị, nhưng Dạ Thiên Kỳ cũng biết, cô ấy chỉ là một người con gái 23 tuổi mà thôi.


23 tuổi, hồi đó khi mình quen biết Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy cũng chỉ 23 tuổi thôi.

“ Lam Ninh, đi vào ngủ đi, lát nữa sẽ bị lạnh đấy.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

Lam Ninh quay đầu một cái, cô ấy mơ màng lẩm bẩm nói: “ Dạ Thiên Kỳ, nào, uống.”

Dạ Thiên Kỳ khẽ thở dài, đưa cánh tay ra, bế cô ấy vào trong chiếc lều xanh đó.

Nhìn Lam Ninh ngủ rất ngon, Dạ Thiên Kỳ cũng nhắm mắt lại.....

Giữa hai người, chỉ có tiếng hơi thở nhẹ nhàng ấm áp.

Một tháng nữa là qua đi, quan hệ giữa Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh càng ngày càng thân, càng ngày càng hòa hợp, có lẽ là tác dụng của thảo dược trên đảo, có lẽ là tâm trạng tốt lên. Vết thương của hai người hồi phục rất nhanh, Dạ Thiên Kỳ bây giờ đã có thể tự do đi lại được rồi.

Thậm chí, anh ấy có thể đấm bốc được rồi.

Anh ấy và Lam Ninh ở cùng nhau, thời gian cứ thế trôi, thậm chí hai người còn cùng nhau lặn nước bắt cá vợt tôm, cùng nhau bẫy lợn rừng, mặc dù là cuộc sống hoang dã quần áo không đủ, nhưng hai người vẫn sống rất thoải mái vui vẻ.

Xa cách những bộn bề của cuộc sống, không cần phải chịu áp lực lớn như thế, hai người thậm chí cảm thấy ở đây còn dễ chịu hơn cuộc sống trước kia rất nhiều.

Có lẽ ngày tháng cứ thế trôi đi, cũng rất tốt.

Vào lúc Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh nghĩ rằng những ngày tiếp theo sẽ vẫn trôi qua như thế, họ nhìn thấy trên mặt biển phía xa có một con thuyền thấp thoáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui