Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Lam Ninh hừ một tiếng lạnh lùng, cô ta cười cũng ngồi dựa vào gốc cây, đặt chiếc boot đó xuống, cười nói: “ Tôi nói Dạ Thiên Kỳ, con người anh ấy à, chính là lúc nào cũng không bỏ được cái đít chó cao quý của mình, anh cao quý cái lông ấy? Anh cao quý ở đây cho ai xem chứ? Cho Nhụy Nhụy đó của anh xem sao? Người ta rảnh rỗi mà xem anh thế sao? Anh không uống nước, anh không trụ nổi ba ngày anh có tin không? Sau đó anh sẽ biến thành một cái xác khô, Nhụy Nhụy của anh cũng không biết anh chết ở đâu, được thôi, tôi không khuyên anh nữa, anh muốn chết khát thì mặc xác anh.” Cô ta làm tư thế uống hết chỗ nước trong chiếc boot đó.

Lời của cô ta lại chạm vào phần mềm của Dạ Thiên Kỳ, đúng thế, nếu mình không uống nước, sẽ không trụ được bao lâu, Nhụy Nhụy......trên sự thật, cổ họng của anh ấy bây giờ đã khát khô cả rồi, gần như sắp ngất đi rồi.

Anh ấy cầm lấy chiếc boot từ tay Lam Ninh, cũng không quan tâm bẩn hay không, ngẩng cổ, uống ực ực chỗ nước trong chiếc boot đó vào trong bụng.

Chỗ nước đó vào bụng, anh ấy cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn rất nhiều. Có cảm giác chết khát trên sa mạc vớ được chút nước vậy.

Uống xong Dạ Thiên Kỳ vứt chiếc boot đó xuống, Lam Ninh lườm Dạ Thiên Kỳ một cái: “ Còn làm bộ làm tịch nữa!”

Cô ta chẳng thèm để ý nhặt chiếc boot đó lên, dốc ngược xuống cho ráo nước, sau đó lại đi vào chân.

“ Cô có thể đừng lấy boot của cô để đựng nước không?” Dạ Thiên Kỳ kinh tởm nói.

“ Làm sao? Chê bẩn à?” Lam Ninh liếc mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ, nói: “ Thế anh nói tôi phải dùng gì để đựng nước? Dùng lỗi mũi của anh để đựng nước à?”

Mồm miệng cô ta độc đoán, thật sự khiến Dạ Thiên Kỳ như nuốt phải cục tức, nhưng nhất thời không nghĩ ra được câu gì mà đối phó cô ta.

Vốn dĩ mồm miệng mình cũng cay độc chẳng kém, nhưng bây giờ do cơ thể đau đớn, đầu cũng không còn linh hoạt nữa.

“ Vẫn là câu nói đó, ở đây, Dạ Thiếu Gia, đừng tỏ ra cao quý nữa.” Lam Ninh lườm Dạ Thiên Kỳ, đi đến bên đống lửa, chống những que củi thành một cái giá.


“ Cô làm gì đấy?” Dạ Thiên Kỳ không kìm được hỏi.

“ Sao thế? Anh là mười vạn câu hỏi vì sao đấy à? Cái gì cũng hỏi, ngốc à? Làm giá để nướng đồ ăn. Anh nghĩ rằng uống nước có thể sống được chắc?” Lam Ninh lạnh lùng nói. Cô ta làm giá đỡ xong, sau đó dùng dĩa và dao bắt đầu cắt rắn thành mấy khúc, sau đó lột da rắn ra.

Nhìn máu nhoe nhoét, Dạ Thiên Kỳ chỉ muốn ọe ra thôi.

Dạ Thiên Kỳ ăn quen sơn hào hải vị bơi trong biển, đi trên núi, bay trên không trung, cái gì anh ấy cũng ăn rồi, rắn đương nhiên cũng ăn rồi.

Có điều, rắn mà anh ấy ăn được tẩm ướp mỹ vị, đã bao giờ, anh ấy nhìn thấy rắn tươi máu me kinh tởm như thế chứ.

Anh ấy cảm thấy dạ dày mình không ngừng cồn cào, nhưng anh ấy nhẫn nhịn, quay người đi, mắt không nhìn tâm không phiền, nếu không phải hai chân trật xương đi lại không tiện, anh ấy thật sự muốn tránh thật xa.

Lạ thật, tên trộm này, tên trộm Lam Ninh này, lại có thể bình tĩnh sống ở môi trường như thế này, thật sự khiến người khác phải bái phục.

Lam Ninh, lột da rắn ra, đồng thời loại bỏ tuyến độc, cô ta dùng cành cây xiên vào mấy khúc rắn đó, đặt lên giá trên đống lửa, lát sau, thịt con rắn đó cũng tỏa ra mùi thơm.

Dạ Thiên Kỳ chớp chớp mắt, bất giác nhìn về phía đó.

“ Thơm quá.” Lam Ninh vừa nói, vừa cho khúc thịt rắn nướng chín vào trong miệng, cô ta vừa nhai vừa gật đầu, giống như ăn món mỹ vị ngon nhất trên thế giới vậy.

Dạ Thiên Kỳ nhìn cô ta ăn, không kìm được cũng cảm thấy trong họng mình có cảm giác thèm thuồng. Thực ra, anh ấy cũng rất đói rất đói.

Chỉ ăn quả dại vừa đắng vừa chát, anh ấy sắp không trụ nổi nữa rồi.

“ Dạ Thiếu Gia đáng kính, lẽ nào anh không ăn một chút sao? Anh muốn giảm béo à?” Lam Ninh đưa khúc thịt rắn nướng chín đến trước mặt Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ cau mày lại, nhìn khúc thịt rắn đó, anh ấy mặc dù đói, nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn.

Trước đây anh ấy ăn rắn, đều làm thành những món thơm ngon, nhìn không ra bộ dạng ngoằn ngoèo như thế này bao giờ.

Nhưng, nếu như không ăn, sẽ lại đói.

“ Anh không ăn thì thôi, không ăn thì sẽ chết đói. Chết đói thì anh không nhìn thấy Nhụy Nhụy của anh được đâu, anh muốn là thần bảo vệ của cô ấy cũng không được, anh chỉ có thể biến thành ma bay ngoài cửa sổ nhà người ta thôi.” Lam Ninh tàn nhẫn nói.

Dạ Thiên Kỳ lại cướp khúc thịt rắn đó từ trong tay của Lam Ninh, nhắm mắt lại, ăn nhồm nhoàm.


“ Như thế mới đúng, tôi nói anh đúng thật là, tại sao cứ phải mất sức thế nhỉ, còn phải bắt tôi làm tư tưởng chính trị cho anh nữa, tôi nợ gì anh chứ?” Lam Ninh dùng dĩa đập đập vào lòng bàn tay mình.

Dạ Thiên Kỳ không thèm để ý Lam Ninh.

Nhưng Lam Ninh lại luôn cố tình không để yên cho Dạ Thiên Kỳ: “ Tôi nói anh, Dạ Thiên Kỳ, nhìn kỹ anh cũng đẹp trai thật đấy. Trông giống như tranh vẽ vậy, anh nói xem anh đã rơi vào bước đường cùng này rồi, mặt mặc dù không khác gì con mèo hoa, nhưng vẫn đẹp trai, thật sự khiến bản cô nương thấy thương hại, bây giờ tôi cũng là chủ của anh rồi, buổi tối đi ngủ, anh phục vụ chuyện đó đi.”

Mặt Dạ Thiên Kỳ lập tức như người biến sắc vậy.

Cái gì? Tên trộm đáng chết này......muốn bảo mình phục vụ chuyện đó sao?

Tên trộm này cô nghĩ cái gì thế?

Dạ Thiên Kỳ tôi vẫn còn trinh nguyên, tôi thật sự muốn dành đêm đầu tiên của mình cho Nhụy Nhụy, vậy mà cô dám tranh giành sao......

Dạ Thiên Kỳ tức đến mức sắp ngất đi rồi.

Mình bây giờ hai chân trật xương, cử động bất tiện, lẽ nào thật sự sắp bị nữ tắc này.......

“ Nếu như cô dám động vào tôi, tôi sẽ liều với cô.” Dạ Thiên Kỳ sững sờ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh ấy nói như thế, Lam Ninh không kìm được cười phá lên.

“ Thật là, rất thú vị, Dạ Thiếu Gia, nhìn bộ dạng của anh kìa! Giống như người phụ nữ sợ hãi bị người ta hãm hiếp vậy, tôi nói anh đúng là thú vị, Dạ Thiếu Gia, anh....là đàn ông còn trinh sao?” Cô ta đột nhiên cười gian xảo ghé sát vào tai Dạ Thiên Kỳ nói.

Nét mặt đó của Dạ Thiên Kỳ đỏ bừng lên.


Không sai, đúng là người đàn ông vẫn còn trinh nguyên.

Nhưng, anh ấy không muốn tên trộm đáng ghét đáng chết này biết.

“ Dạ Thiếu Gia tôn kính, tôi bây giờ là chủ nhân của anh, nếu như anh là đàn ông trinh nguyên, tôi lại càng không bỏ qua cho anh, cả đời tôi thích nhất là chơi đàn ông còn trinh rồi. tôi nói Dạ Thiếu Gia, anh là thay Nhụy Nhụy của anh mà giữ gìn thân ngọc sao?” Lam Ninh cố tình cười xảo quyệt tiến sát gần Dạ Thiên Kỳ.

“ Cô biến đi, tôi còn lâu mới là đàn ông còn trinh, tôi chơi biết bao phụ nữ rồi.” Dạ Thiên Kỳ cố tình nói.

“ Thế sao? Chơi qua rất nhiều phụ nữ rồi sao?” Lam Ninh cười nói, “ Thế thì anh có rất nhiều kinh nghiệm phong phú rồi?”

“ Lắm lời.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

Thật sự anh ấy cũng hơi chột dạ, tại vì anh ấy, thật sự không có kinh nghiệm gì.

Mặc dù Dạ Thiên Kỳ oai phong lẫm liệt, nhưng ở vấn đề cuộc sống đời tư, thật sự hết sức yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình. Anh ấy thậm chí còn chưa xem những thể loại phim sex mà đàn ông con trai đều thích xem.

Mặc dù không kém cạnh gì Lạc Mộ Thâm, nhưng không giống như Lạc Mộ Thâm phong lưu, Dạ Thiên Kỳ ở phương diện này đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy.

Ai có thể ngờ một người đàn ông xuất sắc ưu tú như thế, gần ba mươi tuổi đầu mà vẫn giữ mình trong trắng chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui