Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ …..thế thì….tự tay làm một món đồ tặng cho cô bé?” Lão Vương nghĩ một lúc lâu, cũng nghiêm túc nói.

“ Uhm, chủ ý được đấy, tôi cũng làm một thứ gì đó tặng cho cô bé đó.” Lạc Kiến Ba nghĩ một lát, cũng quyết định nói.

“ Vâng, ngài có thể tự tay làm một món quà khác với các thứ khác tặng cho cô bé đó.” Lão Vương nhanh nhẹn nói.

“ Đúng thế, nhưng, làm cái gì tặng cho cô bé đó bây giờ?” Lạc Kiến Ba chăm chú nghĩ, “ Tôi muốn làm con búp bê có được không?”

“ Vâng, được ạ, ngài có thể làm một con búp bê độc nhất vô nhị, người khác có tiền cũng không thể mua được ở bên ngoài.” Lão Vương vội nói.

“ Cái này…..” Lạc Kiến Ba nhìn những con búp bê Barbie được làm hết sức tinh xảo đó, cau mày nói, “ Được thì được, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi biết làm búp bê, tôi có lẽ làm ra được còn xấu hơn ma, đừng dọa con nhà người ta. Đó là một bé gái, tôi cũng không thể làm một chiếc súng gỗ tặng cô bé đó được.” Lạc Kiến Ba nghiêm túc nói.

“ Đúng thế, thế thì làm món quà độc nhất vô nhị trên thế giới thì sao?” Lão Vương lái xe tiếp tục nói.

Lạc Kiến Ba vừa suy nghĩ vừa cau mày chặt hơn.

“ Cô bé thích ăn socola, lẽ nào tôi tự tay làm một thanh socola đặt biệt?” Lạc Kiến Ba hứng thú nói.

“ đây cũng là một cách hay!” Lão Vương tiếp lời, “ Cách này cũng hay. Hơn nữa làm rất đơn giản. Trên ti vi hay mạng đều có dạy cách.”

“ Được, tôi đi học làm socola.” Lạc Kiến Ba nhanh chóng down về video dạy phương pháp làm kem socola và bánh kem socola, cả buổi tối làm không biết bao nhiêu lần, những những làm kem socola, còn làm cả bánh kem tiramisu socola, các loại bánh ngọt socola.

Ông ta vừa làm vừa nếm, cảm giác răng của mình sắp rụng hết vì ngọt rồi, cả mồm đều là mùi vị socola.

Lão Vương cũng luôn bên cạnh giúp đỡ nếm vị.


Vất vả hai người này rồi.

“ Ông à, lần này làm thật sự rất ngon, tiểu thư đó chắc chắn thích. Đến tôi cũng thích ăn.” Lão Vương nhanh mồm nói.

Lạc Kiến Ba cũng rất vui, ông ta vui vẻ nhìn kem socola và bánh kem socola do tự tay mình làm, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

Đó chính là, Đóa Đóa bây giờ còn nhỏ, nếu như ăn quá nhiều đồ ngọt socola, như thế không phải răng sẽ hỏng sao? Hơn nữa, socola ăn quá nhiều đối với sức khỏe cũng không tốt?

Lạc Kiến Ba thật sự thương xót tiểu nha đầu đó, thật sự không đành lòng khi nhìn thấy khía cạnh không tốt với cô bé, nghĩ đến đây, ông ta lại cảm thấy mình làm socola đồ ăn vặt cho Đóa Đóa không phải là cách hay.

Thế là, ông ta lại mặt mày ủ rũ.

Không được, không thể cho cô bé ăn nhiều socola như thế được.

Sau này cho cô bé ăn một chút còn được.

Nhưng, mình tặng quà đặc biệt gì khiến Đóa Đóa quý mình, muốn đi chơi với mình đây?

Ông ta nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra một cách hay.

Đúng, làm như thế đi. Mình cảm thấy thứ này hay, nhất định sẽ khiến Đóa Đóa thích.

Ông ta vui đến nỗi gần như nhảy cả lên.

…..

Buổi tối chín giờ, biệt thự của Lạc Mộ Thâm.

Đóa Đóa lút cút đi về phòng của mình, bố mẹ lại lén lút về phòng không biết làm gì nữa. ( Đương nhiên là thân mật rồi.)

Được rồi, mình không quấy rầy họ nữa, mình có việc phải làm.

Cô bé lật người trên chiếc giường nhỏ của mình, thuận tay với chiếc điện thoại trên tủ xuống, ấn mấy số.

Đầu dây bên kia, Lạc Kiến Ba đang xem tivi, đột nhiên điện thoại của mình vang lên, ông ta lập tức nghe máy.

“ Alo, bác đẹp trai, bác còn nhớ cháu không?” Đóa Đóa cười ngọt ngào nói.

Lạc Kiến Ba lúc này thật sự rất xúc động, thật không ngờ, mình lại nhận được điện thoại của Đóa Đóa. Trí nhớ của tiểu nha đầu này thật không phải vừa.

Quả nhiên không nhớ nhầm số điện thoại của mình.

“ Đương nhiên nhớ rồi, bác vẫn luôn đợi điện thoại của cháu đấy.” Lạc Kiến Ba xúc động nói, “ Đóa Đóa, cháu có biết không, bác mua cho cháu mấy món quà nhỏ, trong đó có búp bê xinh đẹp, bác nghĩ cháu nhất định sẽ thích. Bác còn tự tay làm bánh kem socola và bánh quy cho cháu nữa đấy.”


“ Thật sao ạ? Bác đẹp trai thật là tốt.” Đóa Đóa lém lỉnh nói.

“ Đóa Đóa, ngày mai cháu có được ra ngoài chơi không? Nhân tiện bác mang quà đến cho cháu.” Lạc Kiến Ba xúc động nói.

“ Ngày mai được ạ, bác đẹp trai ngày mai đưa cháu đi chơi nhé, cháu không thích đi mẫu giáo.” Đóa Đóa cười nói, “ Ngày mai cháu sẽ lén lút trốn ra ngoài.”

“ Được, mai bác đón cháu.” Lạc Kiến Ba lập tức nói, “ Đóa Đóa, bác sẽ đưa cháu đi chơi nơi vui nhất.”

“ Được ạ, bác đẹp trai, ngày mai chín giờ sáng bác đến cổng mẫu giáo XX đón cháu nhé, chúng ta sẽ trốn ra ngoài.” Đóa Đóa cười nói.

“ Được, nói lời giữ lời, không gặp không về.” Lạc Kiến Ba vui mừng nói.

Ông ta vui vẻ tắt điện thoại, quả thật xúc động không ngủ nổi, ngày mai, có hẹn với tiểu thiên sứ rồi.

Lúc này, trong lòng của lão hồ ly, chỉ có tiểu thiên sứ đáng yêu đó, cái gì minh tinh xinh đẹp, người mẫu quyến rũ, đều cút hết sang một bên.

Ông ta bây giờ chỉ thích đi chơi cùng tiểu công chúa Đóa Đóa.

Ở cùng với tiểu nha đầu này, mới tìm thấy niềm vui.

Nghĩ miên man, ông ta dần dần chìm vào giấc ngủ.

…….

Buổi sáng ngày hôm sau.

Đóa Đóa tỉnh giậy mở to mắt, nhìn thấy Nhụy Tử tươi cười ngồi trước mặt. Nhụy Tử tràn đầy tình yêu thương của người mẹ mà vuốt ve bàn chân nhỏ đó của cô bé, thật sự vuốt ve mãi cũng không đủ. Con gái đáng yêu của mình, đúng là tiểu thiên sứ ai gặp cũng yêu này!

Dù cho là con gái của mình, mình mỗi ngày đều nhìn mà cũng vẫn thích nhìn như thế.


“ Mẹ….chào buổi sáng.” Cô bé đáng yêu dang rộng cánh tay ôm chặt lấy cổ của Nhụy Tử.

“ Con gái cưng,” Nhụy Tử cười ôm lấy người của Đóa Đóa, “ Hư thân quá, hôm qua còn chưa kịp dạy dỗ con, bây giờ phải nói chuyện với con, sau này không được lúc nào cũng thích ra ngoài chơi, nếu như trên đường có chuyện gì thì làm thế nào?”

Cô cố ý trầm mặt xuống.

“ Sao có chuyện đó chứ? Mẹ xem không phải con vẫn khỏe mạnh lành lặn sao?” Đóa Đóa cười lên.

“ Bây giờ người bắt cóc trẻ con rất nhiều, nếu như con bị bắt cóc thì sao. Hoặc là bị xe đâm ngã, bố mẹ biết làm thế nào?” Nhụy Tử cố tình trầm mặt buồn chán nói.

“ Ai dám bắt cóc con chứ? Có cô Đường rồi, hơn nữa, kể cả cô Đường không ở bên cạnh con cũng không bị bắt cóc, mẹ nghĩ con ngốc như mẹ sao?” Đóa Đóa nói.

“ Tiểu nha đầu này con…….con dám nói mẹ của con ngốc sao?” Nhụy Tử tức điên lên nói.

“ Lẽ nào mẹ không phục sao? Con là thiếu nữ thông minh, không giống mẹ đầu to mà không não.” Đóa Đóa tinh nghịch thè lưỡi ra nói.

“ Đầu to không não sao?” Nhụy Tử ngậm răng cắn vào tai của Đóa Đóa, “ Con dám nói mẹ con đầu to không não sao?”

“ Con nói sai rồi, mẹ.” Đóa Đóa vội cầu cứu.

Nhụy Tử lúc này mới thả tai Đóa Đóa ra; bộ dạng tức giận: “ Con nói con sai rồi phải không?”

Đóa Đóa khóc lóc mếu máo, cười nói: “ Mẹ, con sai rồi, con sai rồi, thật sự sai rồi, tại sao con có thể nói mẹ đầu to mà không não chứ? Mẹ rõ ràng đầu rất nhỏ mà.”

“ Phụt…..” Nhụy Tử bị Đóa Đóa chọc cho tức suýt phụt máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui