Lần tiếp theo sau khi tỉnh lại, cũng không biết là sau mấy ngày nữa.
Tôi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy xung quang đều là màu trắng, khiến cho người khác phải hoảng sợ.
Đây là bệnh viện sao? trời đất ơi, cả đời tôi đúng là có duyên với bệnh viện mà.
Chưa đến một năm, tôi phải nhập viện đến mấy lần rồi?
Hơn nữa càng về sau mỗi lần lại càng nghiêm trọng hơn lần trước đó.
Tôi cảm thấy cơ thể dường như không phải của mình nữa rồi, ở đâu cũng đau, cánh tay trái chắc chắn bị gãy xương rồi......
Tôi cố gắng nhấc tay phải lên, tôi phát hiện cánh tay đã bị quấn giống như xác ướp trong lớp bông băng dày, khẽ động thôi mà cơ thịt đã rất đau rồi, tôi nhớ lúc đó cánh tay phải của tôi cũng bị xượt rách da, máu và thịt hòa lẫn vào nhau.
Tôi hơi nhếch nhếch miệng, may là cánh tay phải không bị gãy, không gãy là may rồi.
Tôi lại khẽ cử động hai chân mình, may mà chân cũng không sao.
Tôi hơi muốn cười, dần dần nhớ lại tất cả những gì xảy ra trên đường cao tốc, ai ya, đó là vụ tai nạn xe nghiêm trọng. Tôi trong vụ tai nạn xe nghiêm trọng đó còn có thể có được may mắn, số tôi vẫn còn may chán.
Xem ra mặc dù tôi rất đen đủi, nhưng mệnh vẫn đươc coi là lớn.
Đợi sau khi tôi khỏe, tôi nhất định phải mua xổ số, có lẽ sẽ trúng 500 vạn.
Không sai, bây giờ mặc dù tôi có tiền, nhưng tôi chưa lúc nào thôi nghĩ đến tiền.
Cứ nghĩ đến tiền, tôi vẫn rất hưng phấn.
Nhưng niềm sung sướng chỉ trong gang tấc, tôi lập tức nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là đứa con trọng bụng tôi không biết có sao không?
Tôi cố gắng chịu đau, đưa tay phải sờ lên bụng mình, cảm thấy bụng vẫn đau và khó chịu bí bức giống như đau bụng kinh vậy.
Tôi lập tức cảm thấy lo lắng, con của tôi, sẽ không sao chứ?
Nghĩ như thế, tôi cảm thấy toàn thân mình run lên.
Con của tôi, đứa con bé bỏng của tôi, con nhất định sẽ không sao đâu.
Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi, cảm giác ấm ác quen thuộc như thế.
Giọng nói dễ nghe vang bên tai tôi: “ Đầu lợn, em tỉnh rồi?”
Tôi nghe ra rồi, là Lạc Mộ Thâm.
Cổ tôi bây giờ đã bị nẹp trong máy cố định, không thể quay đầu lại được, chỉ có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng.
“ Anh Đại Thâm........” Trong miệng tôi thốt ra vài từ.
“ Đầu lợn, em dọa chết anh rồi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, tại vì tôi không có cách nào quay được cổ, mặt anh ấy áp sát vào mặt tôi, tôi cảm thấy được giọt nước mắt ấm nóng chảy ra từ khóe mắt anh ấy, rơi lên má tôi.
Nóng hổi.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm khóc, lần trước, là khi tôi rời xa anh ấy, còn lần này, anh ấy sợ tôi rời xa anh ấy.
Đúng thế, anh ấy nắm bàn tay tôi đang khẽ run rẩy cử động, tôi có thể cảm thấy được nỗi sợ hãi hoảng hốt của anh ấy.
Tôi thề tôi chưa bao giờ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm lại hoảng sợ như thế này.
Anh ấy là người lúc nào cũng như đứng ở trên cao chỉ tay năm ngón, phong lưu hào phóng như thế, tự tin đĩnh đạc như thế.
Nhưng tôi luôn có thể khiến anh ấy lộ ra mặt yếu đuối của mình.
“ Anh Đại Thâm, em không sao, anh xem em, không phải vẫn sống sao?” Tôi gắng gượng khẽ cười, “ Anh Đại Thâm......em bây giờ rất lo, đứa con trong bụng em có khỏe không? Nó không sao chứ?”
Lạc Mộ Thâm nắm chặt lấy tay tôi, tôi cảm thấy anh ấy hơi do dự.
Tôi lập tức căng thẳng trở lại, lẽ nào, con của tôi......
“ Anh Đại Thâm, lẽ nào con.......?” Tôi gắng sức quay đầu lại, nỗ lực nhìn vào khuôn mặt tiều tụy hốc hác của Lạc Mộ Thâm.
“ Nhụy Tử, không sao, Nhụy Tử, tại vì tai nạn, con chắc chắn bị chấn động, nhưng bây giờ con vẫn ở trong bụng em, có điều, Phương Trạch Vũ vừa nãy bàn bạc với anh, nói chúng ta vẫn nên bỏ đứa bé này, tại vì chúng ta cần phải điều trị vết thương cho em, cho nên, chúng ta vẫn nên bỏ đứa bé này đi, em yêu, chúng ta sau này rồi sẽ lại có con. Sẽ có rất nhiều.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Ôi?
Tôi lập tức cảm thấy ngỡ ngàng, thì ra con vẫn ở trong bụng tôi, tôi không biết tôi còn phải vì trị thương mà bỏ đứa con này đi.
“ Không, không được, em không muốn, em muốn giữ con của em, chỉ cần con vẫn kiên cường dũng cảm, em cũng sẽ kiên cường dũng cảm, anh Đại Thâm, em không sợ đau, em không sao, em bị thương không nặng, tay trái của em gãy xương, còn lại các vết thương khác chỉ là ngoài da, em không sao, đừng tiêm thuốc kháng sinh cho em, em phải giữ lấy con.” Tôi dồn toàn sức lực mà nắm lấy tay Lạc Mộ Thâm nói.
Con vẫn ở trong bụng của tôi, con vẫn ở đó, vẫn đang dùng bàn tay bé nhỏ mà ôm tôi, con không muốn rời xa tôi, nó vẫn đang kiên cường, vậy thì tôi nhất định phải giữ lấy con.
Phụ nữ yếu đuối, vì con mà mạnh mẽ.
Mặc dù đứa con trọng bụng tôi còn chưa đến năm tháng, nhưng tôi vẫn luôn yêu thương từ lúc con hình thành.
Tôi không muốn đứa bé rời xa tôi.
“ Nhụy Tử.......” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, giọng nói của anh ấy mang đầy xót xa, “ như thế em sẽ rất đau rất khó chịu.”
“ Em không sợ, em thật sự không sợ.” Tôi kiên định nói. Mặc dù cơ thể tôi yếu ớt, nhưng tôi lại rất kiên định.
Lúc này, Phương Trạch Vũ bước vào, anh ấy nhất định ở bên ngoài nghe thấy lời tôi nói rồi, anh ấy khẽ thở dài, cúi đầu nhìn mặt tôi.
“ Tiểu Nhụy Tử......em chắc chắn muốn giữ đứa bé này?” Phương Trạch Vũ nghiêm túc nói.
“ Vâng......anh Đại Vũ.....giúp em.” Tôi cố chịu đau mà rên rỉ nói.
“ Được rồi......” Phương Trạch Vũ vỗ nhẹ vào tay tôi. “ cứ giao cho anh Đại Vũ, anh sẽ cố gắng hết sức để tìm thuốc mà không hại đến đứa trẻ, chúng ta sẽ cố sức giữ đứa trẻ, nhưng Nhụy Tử, nếu như thật sự có một ngày, chúng ta không giữ được đứa bé, em cũng đừng quá đau lòng, em và Đại Thâm còn trẻ, sẽ lại có những đứa con đáng yêu hơn.”
Tôi nhìn vào đôi mắt của Phương Trạch Vũ, nước mắt rơi xuống, rơi cả vào vết thương trên mặt tôi, rất đau.
“ cảm ơn anh, anh Đại Vũ, giúp em.......” Tôi nghiêm túc nói.
“ Được, thực hiện theo phương án thứ hai.” Phương Trạch Vũ nói với các bác sĩ và y tá ở đằng sau.
Lạc Mộ Thâm cúi người xuống, trán anh ấy chạm vào trán tôi: “ Nhụy Tử, em sẽ rất đau đấy, anh thương em quá.”
Tôi cố gắng để mỉm cười lạc quan: “ Anh Đại Thâm, anh quên rồi sao? em là một nữ hán tử, em không sợ. Vì con của chúng ta, em nhất định phải kiên cường, hơn nữa em biết, anh Đại Vũ nhất định sẽ giúp được chúng ta.”
Mắt Lạc Mộ Thâm lại đỏ lên.
Thế là, Lạc Mộ Thâm, và f3 mỗi ngày đều bên cạnh tôi, Phương Trạch Vũ tiêm cho tôi những loại thuốc cố gắng không ảnh hưởng đến đứa bé nhất có thể, hơn nữa mỗi ngày đều tiêm cho tôi chất hoáng thể vào bào thai.
Tôi và đứa con trong bụng mỗi ngày đều phải kiên cường, vì con, những đau đớn trên người không là gì cả, lúc đau đớn nhất, tôi hát cho đứa con trong bụng, để dỗ dành đứa con trong bụng tôi.
Trong mấy ngày đầu, tôi cảm thấy đứa con trong bụng mình dường như không an toàn, luôn có một cảm giác đau bên dưới, ở chỗ đó của tôi cũng thường xuyên có máu màu nâu thấm ra, mỗi lần những y tá xử lý cho tôi, tôi có thể nhìn thấy trong sắc mặt của bọn họ có nét lo âu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...