Tôi cười nhìn cậu ấy.
Châu Đình mở cuốn sổ đỏ ra, phát hiện căn nhà của mình rộng tận 150m2, cậu ấy xúc động không kìm được khóc òa lên.
Nên biết căn nhà này, cậu ấy và Đoàn Hiểu Phi có lẽ đánh đổi hai mươi ba mươi năm cũng không kiếm được tiền mua. Còn cho rằng phải thuê nhà rồi kết hôn nữa.
“ Nhụy Tử, cảm ơn cậu, cảm ơn anh Đại Thâm.” Châu Đình nói.
“ Cảm ơn gì chứ? Chúng mình không phải bạn tốt sao? May là anh ấy có năng lực này. Nếu như không có khả năng thì muốn cũng không được.” Tôi cười ôm lấy Châu Đình.
Thực ra, tôi và Lạc Mộ Thâm luôn muốn tặng cậu ấy một căn nhà, chỉ là chúng tôi biết Châu Đình sẽ không nhận, bây giờ đúng lúc chúng tôi có thể mượn cớ cảm ơn cậu ấy mà thôi.
“ Đợi sau khi mình khỏe, mình có thể chuẩn bị hôn lễ rồi. mình tính đến mồng 1 tháng 5 năm sau mình có thể kết hôn rồi.” Châu Đình xúc động nói.
Tôi cười nhìn Châu Đình, trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ấy hơi ửng đỏ lên.
Chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên điện thoại của tôi réo lên nhạc chuông dễ nghe, tôi cầm lên xem, giật mình nhìn lại lần nữa, tại vì trên màn hình hiển thị: Lâm Sảnh Di.
Lâm Sảnh Di này né tránh trừng trị của pháp luật lại định giở trò gì thế?
Tôi nghĩ một lát, rồi nghe điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt của Lâm Sảnh Di: “ Này, Tư Nhụy, tôi có thể gọi cô như thế được không?”
Tôi hơi nheo mắt lại, nghĩ nhanh rồi nói: “ Được.”
“ Xin lỗi, Tư Nhụy,” Lâm Sảnh Di khẽ nói, “ Tôi điên rồi, cho nên mới làm những việc đó, tôi dáng chết, tôi bây giờ cũng không thoải mái gì, mỗi ngày tôi đều mơ thấy những người bị thiêu chết trong đám cháy đến gặp tôi đòi mạng, tôi thật sự không sống được nữa.”
“ Cô đương nhiên sống sẽ không thoải mái, Lâm Sảnh Di, tôi không quan tâm cô thật sự bị tâm thần phân liệt hay là giả bị tâm thần phân liệt, cô tránh được sự trừng trị của pháp luật, nhưng mãi mãi không tránh được dằn vặt lương tâm đâu, cô vì muốn tranh một người đàn ông, sát hại biết bao nhiêu người vô tội, cuộc sống của cô sau này mỗi ngày đều sẽ không được yên đâu.”
Được thôi, tôi thừa nhân, tôi bây giờ đang xù lông nhím lên mà kích động nói rồi.
“ Tôi biết, Tư Nhụy,” Lâm Sảnh Di khẽ nói, “ Xin lỗi, ngày mai, tôi sắp phải rời khỏi đây rồi.”
“ Uhm? Cô đi đâu?” Tôi hỏi.
“ Bố mẹ tôi đưa tôi ra nước ngoài, muốn tôi rời khỏi nơi đau thương này, Tư Nhụy, xin lỗi, tôi lúc đó thật sự điên rồi, tôi cũng không muốn những người đó chết, tôi cũng không biết lúc đó mình làm sao nữa, chỉ muốn thiêu chết cô, tôi cho rằng thiêu cháy cô, thiêu cháy đứa con trong bụng cô, Lạc Mộ Thâm sẽ thuộc về tôi. Lúc đó trong đầu tôi mỗi ngày đều có ý nghĩ đó, hành hạ tôi đến nỗi không không ngủ được. Tôi vào Lạc Thị, thật sự chính là muốn loại bỏ cô, để Lạc Mộ Thâm quay về bên cạnh tôi.” Trong giọng nói của Lâm Cảnh Di mang đầy ai oán ỉ ôi.
Xem ra, cô ta đúng là tâm thần phân liệt rồi, tại vì bị tâm thần, cho nên, cô ta mới thuê người phóng hỏa, thiêu chết bao nhiêu người vô tội như thế.
“ Tôi trăm nghìn lần xin lỗi những người đó, xin lỗi.” Lâm Sảnh Di nói, “ Tư Nhụy, tôi đồng ý buông tay rồi, tôi sẽ đưa sổ li hôn cho cô, tôi muốn gặp cô nói xin lỗi.”
“ Tôi?” Tôi ngạc nhiên nói.
“ Đúng vậy.” Lâm Sảnh Di nói, “ Tư Nhụy, cô gặp tôi lần cuối nhé. Ngày mai tôi đi Pháp, sẽ không bao giờ quay lại nữa, tôi nghĩ tôi vừa học, vừa cầu nguyện hối cải, hy vọng những người đó sẽ tha thứ cho tôi.”
Tôi cau mày lại.
Tôi phải đi gặp con người này sao?
Con người giống như mụ phù thủy độc ác bị tâm thần phân liệt sao? hơi có chút nguy hiểm.
“ Tư Nhụy, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói xin lỗi với cô.” Lâm Sảnh Di nhẹ nhàng nói.
“...... Được rồi, cô đang ở đâu?” Tôi hỏi, hừm, Lâm Sảnh Di không phải đối thủ của tôi, mặc dù tôi đang mang thai.
Cho nên, tôi không sợ.
“ Vẫn ở quán cà phê lần trước chúng ta gặp nhau có được không? Tôi đợi cô.” Lâm Sảnh Di cầu xin nói.
“ Được.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Tắt điện thoại đi, Châu Đình khẽ hỏi tôi: “ Là Lâm Sảnh Di đó sao?”
“ Uh,” Tôi gật đầu, “ Cô ta thừa nhận mình sai rồi, ngày mai phải ra nước ngoài rồi, cô ta bây giờ muốn nói xin lỗi mình, đồng thời tận tay đưa sổ li hôn cho mình.”
“ Hừ, người có tiền thật sự quá lợi hại, thuê người phóng hỏa cũng không thể định tội, còn làm một tờ kiểm định bị tâm thần phân liệt, bọn họ cũng biết bệnh tâm thầm giết người không phạm pháp cơ đấy!” Châu Đình tức mình nói, “ Nhụy Tử, cậu nói xem Lâm Sảnh Di này sẽ không còn giở trò gì nữa đấy chứ?”
“ Mình nghĩ có lẽ sẽ không đâu, trong giọng nói của cô ta đều là áy náy, hơn nữa, cô ta có giở trò gì bây giờ, mình cũng không sợ.” Tôi lạnh lùng nói, “ Cô ta bây giờ không phải là đối thủ của mình. Cô ta bây giờ đã đến bước này rồi, cô ta đã không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể đưa sổ ly hôn cho mình.”
“ Có phải gọi điện cho Lạc Tổng không?” Châu Đình hỏi.
“ Không cần đâu, đợi mình lấy được sổ ly hôn rồi, cho anh ấy một sự bất ngờ không được sao?” Tôi cười nói, “ Châu Đình, mình đi lấy sổ ly hôn, Lạc Mộ Thâm sắp được tự do rồi, bọn mình cũng sắp kết hôn rồi. ha ha, mình sắp tranh làm tân nương trước cậu một bước rồi. cậu đừng ghen tức đấy.”
“ Thật vui mừng thay cậu.” Châu Đình nằm trên giường khẽ nói.
“ Hì hì.” Tôi rất vui mà cười nói.
..........
Trong quán cà phê quen thuộc đó.
Tôi và Lâm Sảnh Di lại một lần nữa ngồi đối diện nhau.
Có điều lần này, bầu không khí giữa chúng tôi hơi ngượng ngập.
“ Lần nữa nói lời xin lỗi với cô, tôi thật sự bị ma quỷ khống chế não, tôi chỉ là muốn cướp, dù cho phải đánh đổi trả giá thế nào. Mỗi ngày tôi đều phải uống thuốc an thần để chìm vào giấc ngủ, không uống thì không ngủ được, tối hôm qua, tôi đã uống 30 viên mới miễn cưỡng ngủ được, tôi nghĩ, đây là sự trừng phạt của tôi?” Lâm Sảnh Di ngồi đối diện tôi với bộ dạng hốc hác tiều tụy.
“.......” Tôi không nói gì.
“ Tôi bây giờ chịu sự trừng phạt rồi, tôi nghĩ những người bị mất mạng trong đám cháy đó sẽ không bỏ qua cho tôi những ngày sau này, bọn họ mỗi đêm đều đến đòi mạng tôi. Nhưng tôi thật sự không ngờ sẽ thiêu chết bọn họ, tôi thật sự chỉ muốn thiêu chết cô, tôi lúc đó dường như không nghĩ được gì nữa, chỉ là muốn thiêu chết cô.” Lâm Sảnh Di vò đầu đau khổ nói.
Tôi kỳ lạ nhìn Lâm Sảnh Di, chỉ là muốn thiêu chết tôi, tôi là đáng thương? Hay cô ta đáng thương đây? Tôi đáng hận như thế sao?
“ Cho nên, dù cho cô thật sự có phải bị bệnh tâm thần hay không, đây đều là sự trừng phạt đối với cô. Vậy mà còn muốn cướp đi sinh mạng của người khác, sinh mạng của người khác không đáng giá sao?” Tôi bình thản nói. Đối với người phụ nữ này, tôi luôn phải đề phòng cao độ.
Lâm Sảnh Di cố gắng nỗ lực nhếch miệng lên cười, cô ta lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho tôi.
Tôi mở ra xem, đây là tờ giấy li hôn cô ta soạn thảo.
Bên dưới là chữ ký của cô ta: Lâm Sảnh Di.
Cô ta thật sự đưa giấy ly hôn cho tôi rồi.
“ Tôi phải đi rồi, ngày mai luật sư của tôi sẽ giúp tôi làm tất cả thủ tục ly hôn. Đây là danh thiếp của luật sự của tôi, mọi người có thể liên hệ ông ta.” Lâm sảnh Di đưa tờ danh thiếp đó cho tôi.
Cầm lấy tờ danh thiếp đó, miệng của tôi dường như sung sướng đến nỗi ngoạc đến mang tai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...