Lời nói của anh ất khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào, tôi giống như có được lời chấp thuận của anh ấy vậy.
Phương Trạch Vũ nhất định sẽ cứu Châu Đình.
Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy tay của Phương Trạch Vũ, nuốt nước bọt nói: “ Anh Đại Vũ, em nhờ em, nhất định phải cứu lấy Châu Đình.”
“ Yên tâm.” Phương Trạch Vũ nghiêm túc nói.
Tôi lại nhìn về phía phòng cấp cứu Châu Đình nằm, nhìn cậu ấy bị quấn bông băng giống như xác ướp vậy, quanh đầu đều là thiết bị máy móc, trên mặt còn phải đeo máy thở, Châu Đình hoạt bát đáng yêu như thế, không còn sự sống còn thế này, tôi cảm thấy xót xa sắp ngất đi rồi.
Tôi bây giờ cái gì cũng không thể làm, tôi bây giờ có thể làm, chỉ có thể là cầu xin trời phật để Châu Đình qua được kiếp nạn này.
Châu Đình, không phải nói rồi sao, cậu là mẹ nuôi của đứa con trong bụng mình sao?
Cậu không thể nói mà không giữ lời được.
“ Mộ Thâm, đưa đầu lợn về đi, cô ấy bây giờ chịu cú sốc lớn thế này, đối với sức khỏe và đứa bé đều không tốt, đưa cô ấy về đi, ở đây giao cho mình.” Phương Trạch Vũ trầm giọng nói.
Lạc Mộ Thâm gật gật đầu, anh ấy bế tôi lên, không nói câu nào đưa tôi rời khỏi bệnh viện.
........
Trong biệt thự của Lạc Mộ Thâm.
Tôi nằm im trên giường, Lạc Mộ Thâm bón cho tôi thìa canh gà thơm ngon vào miệng, nhưng tôi không hề muốn ăn.
Tôi đang rất lo lắng cho Châu Đình, làm cái gì cũng không có tâm trí.
Có lẽ là quá lo lắng, tôi cảm thấy cơ thể mình dường như cực kỳ yếu ớt.
“ Đầu lợn, em phải cố ăn, nếu như em thế này, không những đối với sức khỏe, mà đối với con trong bụng cũng không tốt, Châu Đình cũng sẽ không vì em không ăn mà lập tức hồi phục được, em tin anh, Đại Vũ sẽ chăm sóc tốt cho Châu Đình, Châu Đình chắc chắn sẽ tỉnh lại.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, “ Em yên tâm, Châu Đình nha đầu đó vừa nhìn đã thấy là người không phải đoản mệnh.”
Anh ấy nói như thế, tôi lập tức cảm thấy yên tâm một chút, đúng thế, Châu Đình tuyệt đối không phải người đoản mệnh, tôi bây giờ không phải một người nữa, trong bụng tôi còn có đứa con, tôi phải kiên cường.
Nghĩ đến đây, tôi gật gật đầu, cố gắng ngồi lên, cầm lấy bát canh trong tay của Lạc Mộ Thâm, khẽ nói: “ Để em tự ăn.”
Tôi cầm lấy bát canh trong tay, từng thìa từng thìa ăn sạch bát.
Dù cho có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể để đứa con trong bụng tôi bị tổn thương.
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, anh ấy mỉm cười, xoa đầu tôi nói: “ Đúng rồi, đây mới là vợ mạnh mẽ của anh.”
Đầu của tôi dựa vào lòng Lạc Mộ Thâm, tôi mạnh mẽ phải không?
Lẽ ra tôi nên kiên cường, nhưng việc này liên quan đến người mà tôi quý mến, tôi trở nên yếu ớt hơn lúc nào hết.
Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Mộ Thâm réo chuông, Lạc Mộ Thâm lập tức nghe, nói một câu: “ Đại Vũ à?”
Tôi sững người lại, là điện thoại của Phương Trạch Vũ sao?
Không phải Châu Đình xảy ra chuyện gì chứ?
Tôi cố nín thở, gần như không dám thở nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Mộ Thâm.
Tôi thật sự sắp ngất đi rồi, tôi rất sợ Châu Đình........
Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: “ Được, mình biết rồi, mình sẽ bảo cô ấy.”
Anh ấy muốn nói với tôi cái gì.
Tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết, gần như sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi.
Lạc Mộ Thâm tắt máy, giọng nói của tôi run lên: “ Châu.....Châu Đình.....”
Lạc Mộ Thâm cười đi đến bên tôi, đưa ngón tay vuốt nhẹ vào sống mũi tôi, cười nói: “ Yên tâm đi, Đại Vũ gọi điện nói, Châu Đình mặc dù bị thương nặng, nhưng sinh mạng khỏe như cỏ dại vậy, cô ấy sống rồi, không nguy hiểm đến tính mạng nữa. Vừa nãy cô ấy tỉnh lại, sau đó lại ngủ tiếp rồi.”
“ A.......” Tôi lập tức reo ầm lên, nhảy tưng tưng trên sopha, dùng lực ôm vào cổ của Lạc Mộ Thâm, “ Thánh Mary vạn tuế, anh Đại Vũ vạn tuế, Châu Đình vạn tuế.”
Lạc Mộ Thâm chiều chuộng ôm lấy tôi: “ Cẩn thận chút, em đang mang thai đấy.”
Tôi bây giờ cũng chẳng quan tâm mình có phải mang thai hay không, tôi bây giờ chỉ muốn vui vẻ mà nhảy nhót.
“ Em muốn đi gặp Châu Đình, em muốn đến chăm sóc cậu ấy.” Tôi vui vẻ nói.
“ Em ấy à, bản thân thì đang mang thai, còn chăm sóc người khác nữa sao? Yên tâm được rồi, cô ấy bây giờ chưa tỉnh lại, cô ấy bây giờ có rất nhiều y tá ở bên cạnh chăm sóc, em yên tâm đi, em còn không tin Phương Trạch Vũ sao?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Ngoan, ngày mai cô ấy tỉnh lại, anh sẽ đưa em đến thăm cô ấy.”
Tôi nghĩ cũng đúng, bây giờ, cũng chỉ có thể làm như thế.
Châu Đình không bị nguy hiểm đến tính mạng, tôi cảm thấy đầu mình như được vứt đi một tảng đá nặng. Nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
.......
Ngày hôm sau nữa
Trong bệnh viện quý tộc St Mary
Tôi ngồi yên lặng trong căn phòng đó, nói là phòng bệnh nhưng không khác gì căn phòng xa hoa của khách sạn.
Có điều, tôi đoán ai cũng không muốn nằm trong căn phòng xa hoa này phải không?
Tôi im lặng xót xa nhìn Châu Đình nằm trên chiếc giường trắng tinh, cậu ấy vẫn giống như một xác ướp bị băng bó, nhưng đầu không bị sưng phù như hai hôm trước nữa, sắc mặt cũng không thảm hại nhợt nhạt nữa.
Tôi khẽ vuốt bàn tay đang truyền nước của cậu ấy.
Châu Đình như thế này khiến tôi cảm thấy hơi lạ lẫm, sao cậu ấy có thể yên tĩnh như thế được chứ, cậu ấy là người nói nhiều như thế, người lúc nào cũng luôn chân luôn tay. Tại sao có thể nằm yên lặng như thế này chứ?
Châu Đình sau khi tỉnh lại một lần, vẫn ngủ suốt như thế.
“ Châu Đình, cậu ngủ mấy ngày rồi, cậu mau tỉnh lại đi......cậu không phải người thích ngủ như thế? Mau tỉnh lại đi?”
Tôi thầm thì với cậu ấy, càng nói càng thấy cổ họng nghẹn đắng.
Châu Đình mặc dù đã qua cơn nguy kịch, nhưng trừ mỗi lần tình lại trong khoảng 24h quan sát đó, chứng mình mình không thể chết ra, bây giờ còn chưa tỉnh lại, tôi thật sự rất lo lắng.
Cậu ấy sẽ không biến thành người thực vật đấy chứ? Không phải chứ?
Mặc dù Phương Trạch Vũ nói với tôi Châu Đình chỉ là bị thương quá nặng, phải làm phẫu thuật, tác dụng của thuốc mê, kết quả của các loại tác dụng hỗn hợp, cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tôi vẫn lo lắng. Lo lắng cậu ấy cũng không thể tỉnh lại nữa.
Châu Đình, bao giờ thì cậu tỉnh lại thế? Cậu thích nói chuyện như thế, cậu bây giờ trầm lặng như thế, cậu không cảm thấy ngột ngạt sao?
Tôi khóc nhìn Châu Đình, cảm thấy mình thật sự bất lực.
Lần đầu tiền, ghét bản thân bất lực như thế này.
“ Lạc Mộ Thâm, tại sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Tôi quay đầu lại, nước mắt lã chã nhìn Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm không kìm được tiến lại gần bên cạnh tôi, đồng thời lấy khăn mặt mùi xoa của mình, chủ động lau nước mắt cho tôi.
“ Đừng khóc nữa, khóc đến mệt người thì làm thế nào? Đại Vũ không phải đã nói rồi sao? Châu Đình sẽ tỉnh lại, là việc sớm muộn thôi. Cô ấy là mệt quá, muốn ngủ nhiều một chút, đợi cô ấy ngủ đủ rồi, sẽ tỉnh lại thôi, rồi lại nói chuyện với em, cô ấy thích nói chuyện như thế, sợ phiền em, cho nên mới ngậm miệng chút thôi.”
Tôi cắn môi, cầm lấy khăn mùi xoa, tự lau nước mắt.
Trong bầu không khí bi thương này, thời gian chầm chậm trôi đi, tôi đã ở phòng bệnh chờ bốn tiếng rồi, nhưng Châu Đình vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi thật sự quá sốt ruột rồi.
Ai có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc này chứ? Ai có thể biết được sự bất lực của tôi lúc này chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...