Dạ Thiên Kỳ lái chiếc xe sang đó lao về phía trước, Lương Cẩn Hàn ưỡn thẳng lưng, đứng lên; anh ấy rời khỏi chỗ ngồi, lấy ra một khẩu súng cỡ nhỏ kiểu mới ( làm kinh doanh tung hoành hai mặt trắngd den, có mấy người mà không có súng ống ẩn giấu đằng sau chứ? Nếu như làm kinh doanh chân chính trung thực, có lẽ, đã bị hất khỏi thương trường từ lâu rồi, bạn cho rằng người như kiểu Lạc Mộ Thâm là sinh ra đã có tính kinh doanh lương thiện sao? Huống hồ là kiểu người như Lương Cẩn Hàn, anh ta còn có phía quân đội đứng đằng sau. Những thứ vũ khí này, bình thường Lương Cẩn Hàn sẽ không mang ra để đi hại người, nhưng lúc cần thiết, anh ta sẽ dùng để bảo vệ bản thân. Ví dụ như lúc này. Người Nhật Bản đã giương súng ra trước, thế thì không trách được Lương Cẩn Hàn rồi.)
Bây giờ nhất thiết phải giải quyết những người này, nếu như càng chạy vào bên trong, thế thì đã chạy ra khỏi phạm vi ranh giới rồi, đến lúc đó muốn giết bọn họ, thật sự không nói trước được.
Cho nên, bây giờ chính là lúc để giải quyết bọn người này.
Lương Cẩn Hàn một tay mở nắp cửa thông phía trên, một luồng gió lạnh thổi táp vào bên trong; anh ấy tay cầm chiếc súng cỡ nhỏ Codol kiểu mới đó, liếc nhìn về phía đằng sau mấy cái, sau đó tiếp tục lật người lại, nửa thân thò ra ngoài cửa thông, chân phải đứng trụ chắc lên ghế, lấy thế đứng thăng bằng.
Đôi mắt đẹp chớp lên tia sắc lạnh, nhìn về phía sau năm chiếc xe màu đen Jeep đang đuổi theo sát; nòng súng đặt lên vị trí, ngắm súng về phía những chiếc xe đằng sau. Căn chuẩn lại khoảng cách với những chiếc xe phía sau, sau đó anh ấy lên đạn; “pằng pằng pằng’....mấy tiếng súng vang lên.
Cửa kính trước vị trí lái xe của năm chiếc xe đằng sau bị vỡ tan tành, những mảng thủy tinh trong suốt rơi xuống, có vết máu còn đọng lại trên những mảnh thủy tinh đó. Lương Cẩn hàn đắc ý cười lạnh lùng, năm chiếc xe đó loạng choạng lắc lư; đột nhiên, nhìn thấy bên cạnh ghế phụ xe có một bóng người mặc đồ xanh sẫm lăn ra.
Ánh mắt Lương Cẩn Hàn lạnh lùng, súng ngắm về phía năm chiếc xe đó; chĩa súng vào bánh xe trước của năm chiếc xe jeep ngang ngược mà bắn, nhưng đường đạn lệch đi 0.5cm. chiếc xe đó đã tránh được đường đạn của Lương Cẩn Hàn.
“ Dạ Thiên Kỳ, lái xe lệch sang bên một chút.” Như thế sẽ thuận tiện ngắm bắn năm chiếc xe đằng sau, lời của Lương Cẩn Hàn vừa dứt, Dạ thiên Kỳ nắm chắc lấy bàn lái, muốn quay xe lệch sang bên trái, cho đến lúc vừa khít tầm ngắm mới dừng. Chiếc xe sang lái lệch sang trái, nhưng ngoài dự tính, cửa thông phía trên của năm chiếc xe mở ra, mỗi xe xuất hiện một người tay cầm súng.
Lương Cẩn Hàn khẽ nheo mắt lại, ngắm súng vào phía giữa hai chiếc xe, giữ khoảng cách chuẩn; sau khi ngắm trúng, giương súng lên. Nếu có thể bắn trúng tên đó, còn hai tên bên trái phải, chỉ có thể bắn trúng một tên, chỉ hy vọng hắn ta bắn lệch.
Sau khi ngắm chuẩn, trong khi bọn chúng còn chưa kịp ngắm kịp, các khớp của ngón trỏ co lại, pằng pằng, hai tiếng súng vang lên, đạn bắn ra từ trong lòng súng. Trong khoảnh khắc, Lương Cẩn Hàn ngắm thẳng vào tên đang đội mũ chụp đầu muốn ngắm bắn vào anh ấy, ‘pằng pằng’ hai tiếng súng lại vang lên liên tiếp. Đang bay thẳng ra từ súng của anh ấy, vào giữa hai lông mày, động tác nhanh gọn chỉ trong mấy giây, dứt tiếng đạn, tên đàn ông bên phía vừa bị bắn đã ngã gục trên nắp cửa thông.
“ pằng pằng pằng”.....ba tiếng súng vang lên dồn dập, lần này không phải Lương Cẩn Hàn bắn, mà là người của hai chiếc xe phía sau thò ra từ cửa sổ bên cạnh.
Lương Cẩn Hàn cúi gập người xuống, Dạ Thiên Kỳ lái lệch xe sang phía bên một chút; viên đạn bắn lệch qua người Lương Cẩn Hàn......
Lương Cẩn Hàn giương súng của mình lên, mái tóc ngắn bay loạn trong gió; đôi mắt đẹp như đá thạch đen, con ngươi ngắm vào trán của đối phương, bóp cò mấy lần, đạn từ súng của Lương Cẩn Hàn liên tiếp bắn ra. Lương Cẩn Hàn không còn lựa chọn, đành phải từ bỏ bắn trả; bả vai kê vào gương chiếu hậu, tránh luồng đạn phản kích đầu tiên.
Lúc này, Lương Cẩn Hàn lại đặt súng lên, ngắm thẳng vào trán đối phương, không được ngừng nghỉ; một viên đạn bắn ra, đồng thời, đưa khẩu súng dịch lên trên khoảng 0.5m, lại lên cò lần nữa, một phát đạn bắn về phía bên trái nơi một tên áo xanh đeo mặt nạ đứng.
Hai viên đạn lần lượt trước sau bay ra, Lương Cẩn Hàn hơi buông lỏng; trong lúc chờ hai viên đạn phát đi, tranh thủ nạp thêm đạn vào súng.
Từ đường ngắm ống kính của đối phương, người mặc bộ quần áo màu xanh đó đã tránh được luồng đạn công kích đầu tiên. Hắn ta còn không kịp ứng phó lên đạn, viên đạn thứ hai bắn thẳng vào bả vai hắn ta, chút máu bắn ra rớt lại trên đường cao tốc.
Lương Cẩn Hàn nhìn thấy tên áo xanh đó đưa tay ra ôm vào bả vai, cầm súng trong tay, anh ấy nhanh nhẹn co người vào trong xe: “ Dạ Thiên Kỳ, tăng tốc.” Lời vừa dứt, tốc độ của gió càng mạnh hơn, do Lương Cẩn Hàn bất chấp gió thổi, cường độ của gió không làm ảnh hưởng đến lực bắn.
Khi chiếc xe lao về phía trước, hai tay cầm súng; một mắt khẽ nheo lại, mắt kia đặt vào chỗ ống ngắm.
Tốc độ của chiếc xe vẫn tiến nhanh về phía trước, rất nhanh đã bỏ xa mấy chiếc xe đó, đến một khoảng cách hợp lý, Lương Cẩn Hàn bóp cò súng một cách chuẩn xác. Ba viên đạn bắn ra liên tục hướng về phía bên phải, ba viên đạn nhằm về hướng của tên mặc bộ đồ màu xanh trên cửa thông; viên đạn thứ hai bắn vào bánh xe phía trước bên trái, vì tốc độ của xe, nên bánh trước và đạn chỉ xượt qua nhau mà thôi.
Viên đạn bắn trúng vào chiếc lốp xe đằng sau, ‘bụp’ một tiếng, chiếc xe bên phải lập tức dừng lại, không đuổi theo nữa.
Tiếp tục, Lương Cẩn Hàn nhìn thấy tình hình khả thi, tiếp tục lên cò súng, ngắm bắn về phía bánh của chiếc xe đằng sau đang theo sát. Viên đạn bắn ra với tốc độ nhanh, khi gặp chiếc xe phía sau, viên đạn xượt qua; không bắn trúng, bởi phương hướng bắn hơi lệch, bắn trúng bánh trước của chiếc xe bên phải; nghe thấy tiếng ‘bụp;, bánh trái của chiếc xe đó phát nổ.
Lương Cẩn Hàn rút kinh nghiệm sau một lần thất bại; khi cách khoảng 0.3m, một lần nữa ngắm bắn vào chiếc xe phía sau. Lần này chỉ nhìn thấy sau khi viên đạn bắn ra lao về bánh trước xe đó, bánh trước của xe bên trái phát nổ.
Lương Cẩn Hàn cười khẩy, có một lần kinh nghiệm, nắm chắc tốc độ và lực đạn; hai chiếc xe đằng sau, thua một cách khó tin, bị Lương Cẩn Hàn bắn thủng lốp. Lương Cẩn Hàn nhanh chóng rụt đầu vào trong xe, ánh mắt cười đắc ý. Dạ Thiên Kỳ lập tức tăng tốc độ xe lên cao nhất.
Năm chiếc xe đằng sau, đều bị thủng lốp; cũng không thể đuổi theo được nữa, những sát thủ còn lại trong năm chiếc xe đó thi nhau xuống xe, tranh thủ cơ hội còn lại để bắn về phía xe của Dạ Thiên Kỳ, nhưng bọn họ xuống xe lại càng cho Lương Cẩn Hàn cơ hội. Lương Cẩn Hàn lên cò, khẩu súng trong tay phả ra một luồng lửa, mấy tên người Nhật đó đều bị mất mạng dưới lòng súng của Lương Cẩn Hàn.
Lương Cẩn Hàn bình yên ngồi vào chỗ ngồi trong xe, ngoảnh đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ; đôi mắt đẹp chớp chớp, nụ cười hài lòng hiện lên trên khuôn mặt khôi ngô.
“ Dạ Thiếu Gia, thế nào?” Lương Cẩn Hàn khẽ hỏi.
“ Rất đẹp mắt.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, anh ấy nhẹ nheo mắt lại, “ thời gian và khoảng cách mà cậu tính toán rất tốt, chỉ cần qua một lúc, là chúng ta đã ra khỏi phạm vi khống chế rồi. hôm nay thật là đã đời, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Thiếu Gia thủ đoạn tuyệt tình đến thế, tôi bây giờ cảm thấy may mắn vì không phải là tình địch của Lương Thiếu Gia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...