“ Lạc Tổng, Tiểu Tô đến rồi ạ.” Cát Vân nhẹ nhàng nói.
Lạc mộ Thâm gật gật đầu, ngữ khí hết sức nhẹ nhàng, không biết tại sao, giọng nói của anh ấy hơi khàn: “ Được rồi, Cát Vân, cô ra ngoài đi. Có việc gì tôi sẽ gọi cô!” Anh ấy phẩy tay với cử chỉ phóng khoáng.
Cát vân liếc nhìn tôi, rồi quay người đi ra cửa, để lại tôi một mình đứng ở đó.
Trong phòng vẫn là bầu không khí lạnh lẽo, ngột ngạt khiến người khác cảm thấy như sắp không thở được.
Tôi cảm thấy nước mắt đã trực trào trong khóe mắt tôi, chỉ cần một cái chớp mắt là nước mắt cũng sẽ tuôn ra.
“ Anh Đại Thâm.......” Tôi muốn đi đến trước bàn làm việc của Lạc mộ Thâm, tôi muốn hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào chỉ vì liên kết làm thông gia với nhà giàu mà anh ấy bỏ rơi tôi? Tôi không tin, tôi tin và tình yêu của anh ấy đối với tôi.
Tôi còn chưa nhấc chân hẳn, một người cận vệ của Lạc Mộ Thâm đã giơ tay ra uy hiếp, giọng nói uy nghiêm: “ Đứng nguyên tại đó.”
Trong giọng nói đầy vẻ nguy hiểm, dường như nếu tôi không nghe lời, thì sẽ cho một phát súng chết ngay tại đó vậy.
Tôi đành phải thi chân lại, mắt vẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, còn Lạc Mộ Thâm vẫn đeo kính râm, tôi chẳng có cách nào mà nhìn được vào mắt anh ấy.
Tôi chỉ nhìn thấy chiếc cằm gợi cảm của anh ấy, sống mũi thẳng và chiếc miệng góc cạnh sắc sảo.
Tôi càng lúc càng muốn khóc, bờ môi anh ấy đã từng hôn biết bao lần lên môi tôi, nhưng bây giờ, anh ấy lại đối với tôi lạnh lùng không nói một câu nào.
“ Anh Đại Thâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi khẽ hỏi, “ Anh không phải nói sẽ về đón em sao, sau đó chúng ta sẽ chọn ngày kết hôn? Tại sao bây giờ lại như thế này? Lẽ nào, anh thật sự đính hôn rồi sao? Thế còn em thì sao? Em có vị trí gì trong anh? Anh có điều gì khó xử phải không? Hãy nói cho em biết, em sẽ không trách anh.”
Lạc mộ Thâm im lặng nhìn tôi, tôi nhìn thấy hai bàn tay của anh ấy đan vào nhau, anh ấy trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói: “ Không có bất cứ điều gì khó xử cả, đúng là những gì em nhìn thấy, anh đã đính hôn rồi. Cho nên, những hẹn ước giữa anh và em không còn giá trị gì.”
Tim tôi run cầm cập, mặc dù tâm lý đã có chuẩn bị, mặc dù đã tự an ủi bản thân mình, đừng có kỳ vọng gì ở anh ấy, nhưng tận tai nghe thấy những lời nói lạnh lùng của anh ấy, tôi vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Lương Cẩn hàn không phải đã nói với tôi: Tận mắt nhìn thấy chưa chắc là thật sao?
Thế thì, tai nghe thấy thì sao?
Nước mắt, giống như những hạt ngọc trân châu không ngừng rơi xuống, tôi cảm thấy trước mắt mình bắt đầu mờ đi, nhìn không rõ mặt của Lạc Mộ Thâm nữa rồi.
“ Lạc Mộ Thâm, nói như thế, anh là chơi đùa em sao? Những lời anh nói với em, đều là giả sao? Thực ra, từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn lấy em, trước nay đều là ức hiếp em, em ở trong lòng anh, vốn dĩ đã không xứng với anh, có đúng không?” Tôi khẽ nói.
“......Uhm.” giọng nói Lạc Mộ Thâm hơi khàn thấp, anh ấy nói: “ Nhưng trước đây anh đã từng rất thích em, chỉ là, bây giờ gặp được người khiến anh thích hơn và người ta cũng thích anh hơn, cho nên anh thấy chán em rồi. Đã chán rồi thì không muốn làm mất thời gian của em nữa, cho nên, lạnh lùng với em chút, không muốn có bất cứ tin tức liên quan gì đến em, lẽ nào không đúng sao? Đây cũng coi như là vì em mà có trách nhiệm?” Lạc Mộ Thâm thong thả nói.
Tôi khẽ gật đầu: “ Anh nói đúng, anh là có trách nhiệm với em, thế thì em nên cảm ơn anh đúng không?”
“ Không cần cảm ơn.” Lạc Mộ Thâm đáp lại.
Tôi cười đau khổ: “ Em thật sự không biết tình yêu của anh lại dễ dàng thay đổi như thế. Thế thì, tại sao anh lại đem những căn nhà đó tặng cho em chứ?”
Lạc Mộ Thâm lại trầm lặng một lúc: “ Tặng cho em thì em nhận đi!”
“ Cảm ơn, có điều, em không cần nữa.” Tôi rất kích động quay người đi thẳng về phòng làm việc của mình, lấy ra mấy quyển sổ đỏ trong túi xách của tôi, tôi quay lại phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm, vứt những quyển sổ đỏ đó xuống đất.
Lông mày của Lạc Mộ Thâm cau lại.
“ trả lại tất cả cho anh, anh sửa lại tất cả đi, tôi không muốn nhận bất cứ thứ gì của anh, nhìn thấy những thứ này, tôi cảm thấy kinh tởm.” Tôi lạnh lùng nói.
“ Tùy ý.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy vẫn ngồi ở đó, qua vài phút, anh ấy nói: “ Cô Tô, cô bây giờ cũng hiểu rốt cuộc là có chuyện gì rồi, tôi cảm thấy cô bây giờ đã không còn phù hợp với chức vụ thư ký tổng giám đốc nữa, hơn nữa, tôi cảm cảm thấy quan hệ của chúng ta cũng không còn gần gũi nữa, cho nên, tôi hy vọng cô một là từ chức, hai là xuống bộ phận hậu cần làm việc.”
Từ chức?
Bộ phận hậu cần?
Tôi đờ đẫn nhìn vào mặt Lạc Mộ Thâm, tôi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Ha ha, tên đàn ông này thật đáng buồn cười, đã tôi thì đá, còn đạp tôi ra khỏi Lạc thị, điều cương vị, bảo tôi xuống bộ phận hậu cần làm việc sao? Ha ha.
Trái tim chân thành của tôi vốn dĩ lại trao cho tên đàn ông như thế này sao?
Tôi rất muốn cười ha ha, cười trái tim háo sắc của mình, cười sự tuyệt tình của Lạc Mộ Thâm.
Hừm, tôi bây giờ vẫn chưa muốn đi, tôi phải đợi tìm được việc rồi mới đi, dựa vào cái gì mà tôi bị anh bỏ rơi, rồi phải lang thang trên đường đi tìm việc khắp nơi chứ?
Nếu như tôi quay về bên bố mẹ tôi, bố mẹ tôi lo lắng sinh bệnh thì làm thế nào?
Tôi không thể quay về lúc này!
Được thôi, đi bộ phận hậu cần thì đi, tôi mặt dày làm việc xem sao, tôi không thể tùy tiện từ chức, trải qua lần trước khiến tôi hiểu ra, nếu như tôi tức chức, đi ứng tuyển công việc mới là điều rất khó.
Cho nên, tôi mặt dày làm việc ở Lạc thị một thời gian nữa mới đi. Tích lũy trải nghiệm kinh nghiệm thêm.
Tôi đã thất vọng hoàn toàn với anh ta rồi, cho nên tôi kiên quyết ở lại Lạc thị, không phải tôi muốn gặp anh ấy, mà là, tôi phải nỗ lực kiếm tiền để nuôi ông bà bố mẹ tôi.
“ Được, tôi sẽ đi làm việc ở bộ phận hậu cần, Lạc Mộ Thâm, tôi không phải không nỡ rời xa anh, mà công việc này là do tôi ứng tuyển, tại sao tôi phải buông bỏ chứ? Tôi không người con gái mà anh thích gọi thì đến, thích đuổi thì đi, tôi là nhân viên của Lạc thị, tôi sẽ không vì anh mà dễ dàng vứt bỏ công việc này.” Tôi lạnh lùng nói.
Tôi nhìn thấy đằng sau cặp kính râm là đôi mắt khẽ chớp đó của Lạc Mộ Thâm.
Có lẽ sẽ có độc giả nói rằng, nhân vật nữ chính kênh kiệu cái gì chứ? Nam chính người ta cho cô nhiều nhà như thế, sổ đỏ đều đưa cho cô rồi, cô tùy ý bán cũng được đầy tiền.
Thực ra tôi không phải không nghĩ, nhưng, nếu như Lạc Mộ Thâm đã thật sự dồn tôi đến bước này, anh ta tàn nhẫn với tôi như thế, anh ta sẽ cho tôi những nhà đất đó sao? Dù cho là tên của tôi có trên những quyển sổ đỏ đó thì sao chứ? Anh ta có thừa sức để lấy lại được những quyển sổ đỏ đó? Việc đó đối với anh ta quá dễ dàng, tôi chưa bao giờ nghĩ chiếc bánh to như thế lại dễ dàng rơi vào miệng tôi.
Cho nên, những quyển sổ đỏ chứng nhận nhà đất này đối với tôi mà nói, chỉ là những tờ giấy phế bỏ, tôi cầm thì làm được gì chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...