Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Còn chưa đợi Châu Đình phản ứng lại, tôi đã ngẩng cổ, uống cạn chai bia đó vào bụng.

Châu Đình nghệt ra nhìn bộ dạng đó của tôi, cậu ấy khẽ nói: “ Nhụy Tử, cậu đừng như thế. Nhìn thấy cậu thế này, mình rất buồn.”

“ Cậu buồn cũng không bằng mình buồn được?” Tôi lẩm bẩm nói, tôi dám cá, bây giờ con gái trên toàn thế giới cũng không buồn bằng tôi được.

Đúng thế, người mà tôi yêu sắp kết hôn, nhưng cô dâu không phải là tôi, tôi có thể không buồn sao? Tôi đơn độc xuống chức, nhưng doanh nghiệp vô tình này cũng không bồi thường phụ cấp gì cho tôi.

Càng khiến tôi buồn đó là, tôi thậm chí không biết tại sao anh ấy lại để tôi rút lui.

Tôi thậm chí không biết, rốt cuộc mình làm sai chuyện gì.

Nhưng, trong lòng tôi buồn bực, bề ngoài lại hết sức vui vẻ, giống như người sắp kết hôn là tôi vậy.

“Buồn gì chứ? Mình thấy rất dễ chịu. Đình Tử, nào, cạn ly.” Tôi cười nói, còn chưa đợi Châu Đình nâng ly lên, tôi đã ống chai bia thứ hai vào bụng.


Hai chai bia đó được rót vào trong dạ dày trống rỗng của tôi, càng khiến ruột tôi thêm khó chịu, tôi cảm thấy dạ dày của mình đang co thắt lại.

Thứ mà bình thường tôi thích ăn là thịt nướng và canh tê cay, kể cả châu chấu, hôm nay tôi chẳng ăn chút nào mà chỉ ra sức uống thôi.

Tôi vừa cầm bình vừa uống, Châu Đình khuyên tôi thế nào cũng không được. Tôi bây giờ đã phát huy đến cực điểm tính ngang tàng của con gái Đông Bắc, nếu như ngồi ở bên ngoài, phong cách uống rượu này của tôi cõ lẽ khiến người khác không khỏi giật mình.

Cuối cùng, Châu Đình kéo tay tôi lại: “ Nhụy Tử, nếu như cậu muốn khóc, thì khóc ra đi? Đừng như thế, càng buồn hơn.”

Tôi bỏ tay mình ra khỏi tay của Châu Đình, tôi cười nhìn cậu ấy: “ Châu Đình, cậu nói xem sao mình phải buồn chứ? Mình chẳng buồn chút nào, Châu Đình, người ta nói nếu như cả đời này không gặp được một hai kẻ cặn bã, sao mà mặc được váy cô dâu chứ? Cậu nói xem câu nói này có đúng không? Để mình tính xem? Mình gặp mấy tên cặn bã rồi? Đường Nhiên là một tên, Lạc Mộ Thâm.....cũng là một tên, nói như thế, Châu Đình, mình gặp được hai tên cặn bã rồi? cậu nói mình có phải là vận may đến đầu rồi không, mình sắp gặp may rồi? Mình có phải sắp được mặc váy cô dâu rồi? có phải mình sắp gặp số đào hoa rồi?”

Tôi cười nhìn Châu Đình.

Tôi nói như thế, Châu Đình chảy nước mắt, cậu ấy khóc nói: “ Mình thật không hiểu, Nhụy Tử của chúng ta là người tốt như thế, tại sao lại đen đủi thế chứ, gặp phải tên Đường Nhiên đó thì thôi đi, đó là một tên cặn bã, gặp được Lạc Mộ Thâm, mình cho rằng vận đen của cậu qua rồi, anh ta đối tốt với cậu, tại sao lại có thể đối xử với cậu như thế chứ?”

“ Đúng thế, tại sao anh ấy lại có thể đối xử với mình thế chứ? Châu Đình, cậu có biết không, mười ngày trước, bọn mình còn rất tình cảm ấy, anh ấy còn nói với ông bà bố mẹ mình là muốn cưới mình, anh ấy nói quay về trước, mười ngày sau sẽ đến đón mình, mình ở nhà ngu ngốc đợi chờ, nhưng tại sao thứ mình đợi lại là tin tức anh ấy đính hôn và chụp ảnh cưới chứ? Châu Đình, cậu không biết đâu, mấy ngày này, mình gọi cho anh ấy không biết bao cuộc điện thoại, nhưng anh ấy đều tắt máy, anh ấy cố tình tránh né mình sao? Anh ấy còn dẫn vợ tương lai đi biển tình yêu, đó là nơi anh ấy đã dẫn mình đi, mình thật sự không hiểu, tại sao anh ấy lại làm như thế với mình? Nếu như anh ấy nói không thích mình, không muốn ở bên mình, chỉ là chơi bơi, thì mình còn níu kéo anh ấy làm gì chứ? Nhưng anh ấy không nói, anh ấy lại đối với mình như thế, tại sao anh ấy lại như thế chứ? Rốt cuộc mình đã làm sao gì chứ? Tại sao lại lạnh lùng với mình như thế?”

Lần đầu tiên quả thật tôi không nhịn được nữa, tất cả những gì mạnh mẽ của tôi đều bị sụp đổ tan tành, tất cả mặt nạ tôi cố che giấu đều bị xé rách, tôi chịu không nổi nước mắt thi nhau rơi xuống.

Nước mắt tôi thi nhau tuôn ra, hợp cùng với rượu mặn chát trong miệng.

“ Nhụy Tử, cậu là một cô gái tốt, Lạc Mộ Thâm không chọn cậu là sai lầm của anh ta, mình đoán việc làm thông gia với nhà giàu, chắc chắn là do bố của anh ta ép anh ta bỏ rơi cậu, nếu không việc kinh doanh công ty sẽ giao cho người khác, cho nên anh ta khuất phục, nhất định là như thế. Mẹ kiếp, vốn dĩ cho rằng anh ta tử tế rồi, bây giờ xem ra anh ta lại chẳng khác gì cặn bã.” Châu Đình tức lẩm bẩm nói.

“ Cho nên nói người con gái bình thường như mình không nên có giấc mơ làm nàng lọ lem gả vào nhà giàu đúng không? Có phải mình quá tự tin với bản thân rồi? Ha ha, mình thật sự thành trò cười cho thiên hạ rồi.” Tôi cười ngốc nghếch, “ Đình Tử, cậu rất thông minh, cậu chọn Đoàn Hiểu Phi, thật sự môn đăng hậu đối, là mình không biết lượng sức mình, ha ha.”

Châu Đình nắm chặt lấy tay tôi.


Tôi vừa khóc vừa uống, cũng không biết uống biết bao nhiêu chai, tôi chỉ biết Châu Đình ra sức ngăn tôi lại nhưng ngăn không nổi, tôi không ăn một chút thức ăn nào, chỉ là uống loại bia rượu đó để quên đi, tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, dạ dày cuộn trào cồn cào.

“ Nhụy Tử, mình xin cậu đấy, đừng uống nữa có được không? Mình đưa cậu về nhà.” Châu Đình khổ tâm nói.

“ Châu Đình, cậu làm mình mất hứng quá. Cậu để mình uống một chút, uống say rồi, sẽ quên hết tất cả. Cậu để mình uống.” Tôi nói. Thực ra tôi cũng xem thường mình, cứ như thế, tôi chẳng làm được việc gì, chỉ là mượn rượu mà giải sầu, nhưng, ngoài uống rượu, tôi thật sự không biết mình nên làm gì.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi mặc dù uống say rồi, nhưng tai tôi vẫn rất nhạy, không phải là Lạc Mộ Thâm gọi điện cho tôi chứ?

Mắt tôi lập tức sáng lên rút điện thoại từ trong túi của mình ra, nhìn trên màn hình hiển thị: Phương Trạch Vũ.

Tôi cau mày lại, f3 tìm tôi có việc gì?

Tôi nghe máy: “ Alo, anh Đại Vũ.”

Giọng nói của Phương Trạch Vũ vang bên tai tôi: “ Nhụy Tử, em đang làm gì đấy?”

“ Em đang uống rượu!” Tôi cười nói, “ Anh Đại Vũ, sao lại gọi điện cho em thế?”


“ Nhụy Tử, anh và Hạo Nhiên Cẩn Hàn đang ngồi cùng nhau, bọn anh xem thấy tin của Đại Thâm, Nhụy Tử, em không sao chứ?” Phương Trạch Vũ nói.

“ Em vẫn tốt, em với Châu Đình còn đang uống rượu ở quán Say để quên, các anh đến uống cùng không?” Tôi cười nói.

“ Em đợi ở đó, bọn anh đến ngay đây.” Phương Trạch Vũ tắt luôn điện thoại.

“ Đến ngay sao?” Tôi nhìn điên thoại trong tay, cười nói với Châu Đình, “ Châu Đình, bọn họ đến để bọn họ trả tiền, hì hì hì.”

Châu Đình không nói gì, chỉ đờ đẫn ở đó nhìn tôi.

Chưa đến mười phút, Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên cùng đến. Tôi không biết bọn họ từ chỗ nào đến, tốc độ lái xe cũng thật lợi hại.

“ Này, mấy người các anh đến, mau uống rượu đi.” Tôi cười nói với Phương Trạch Vũ bọn họ, sau đó nhiệt tình niềm nở gọi ông chủ quán, “ Cho thêm một thùng rượu nữa, thêm 100 xiên thịt nướng, ba bát canh tê cay.”

“ Đừng uống nữa, Nhụy Tử.” Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn giữ lấy tay tôi, lần đầu tiên hai người này với nét mặt nghiêm túc như thế, bình thường bọn họ lúc nào cũng thích cười đùa, “ Nhụy Tử, bọn anh cũng đọc được tin trên báo rồi, bên trong nhất định có gì đó uẩn khúc. Đại Thâm không phải người như thế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui