Anh ấy khẽ nhíu mày lại, tôi vội vàng dùng ngón tay ấn nhẹ lên môi của anh ấy.
Nhưng Lạc Mộ Thâm nắm chặt lấy tay của tôi, bàn tay của anh ấy, ấm áp như thế.
“ Nhụy Tử, anh thật sự sợ em sẽ rời ra anh, hơn nữa, anh nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ cũng quan tâm em như thế, anh thật sự rất lo lắng cậu ta sẽ cướp em đi mất.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Tôi khẽ mỉm cười.
“ Không đâu, mặc dù đó là tại vì người phụ nữ của anh gặp phải rất nhiều tai vạ, em cũng không sợ, em đã từng nói, yêu anh khiến em dũng cảm, em dũng cảm thừa nhận chọn lựa của em, Dạ Thiên Kỳ đối với em rất tốt, nhưng em thật sự chỉ coi anh ấy là người bạn tốt nhất của em mà thôi.” Tôi nhẹ nhàng nói, nhìn vào đôi mắt đẹp đó.
Lạc Mộ Thâm cầm ngón tay nhỏ nhắn của tôi đặt lên môi anh ấy, khẽ hôn một cái: “ có lẽ thật sự là quá yêu, cho nên mới sợ mất đi như thế!”
“ Anh sẽ không mất em đâu.” Tôi cười, nhìn lên khuôn mặt tuấn tú đó của Lạc Mộ Thâm.
“ Cho một minh chứng khiến anh an lòng có được không?” Lạc Mộ thâm giống như một đứa trẻ vậy.
“ Minh chứng gì chứ?” Tôi nghi ngờ nói.
“ Đầu lợn, anh rất nhớ em.” Lạc Mộ Thâm ấm áp nói.
Tôi lập tức hiểu ra tên được coi là động vật thân dưới này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tôi lập tức đỏ mặt lên: “ Hứ, em là người bệnh, bây giờ yếu ớt không có sức nữa.”
Tôi đột nhiên nhớ ra mỗi buổi tối tôi đều phải hầu hạ tên bá vương này mấy lần, bây giờ bị bệnh là cơ hội nghỉ ngơi tốt nhất, tôi chưa bao giờ thích bị bệnh như lúc này.
“ Bệnh của em bây giờ giống như một con mèo bé nhỏ, nếu như,” Lạc Mộ Thâm đột nhiên cố ý dán sát vào mặt tôi, “ Nếu như lúc này anh dùng sức mạnh, có lẽ em không còn năng lực phản kháng đâu nhỉ?”
Khuôn mặt khôi ngô đó dán sát vào mặt tôi như thế, hơi thở tươi mới đó gần như bao trùm lấy tôi, hơi thở của anh ấy giống như làn gió mùa xuân vậy.
“ Anh......” Tôi ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Lạc Mộ Thâm, “ anh đừng có lợi dụng lúc người ta yếu đuối thế chứ.”
“ Cái đó không nói trước được, dù sao anh cũng không phải là quân tử gì. Anh phải xa em thời gian dài như thế rồi.” trên mặt Lạc Mộ Thâm không nhịn được cười nói.
“ Cẩn thật em đạp anh đấy, em cũng không phải kiểu phụ nữ ủy mị gì, anh quên rồi sao? Em cũng khỏe không kém đấy.” Tôi nói lại anh ấy.
“ Nếu như là trước đây, anh tin, nhưng bây giờ có lẽ em cũng không còn khỏe như thế.” Lạc Mộ Thâm cười hết sức cuốn hút.
“.........” Tôi cắn môi, nhìn chằm chằm vào Lạc Mộ Thâm.
“ Được rồi, đùa em ấy, anh cũng không có hứng thú ép buộc một người bệnh.” Lạc Mộ Thâm đưa tay đặt lên vai tôi, tay kia vuốt nhẹ lên sống mũi tôi, “ Thật là, lúc nào em cũng phòng bị anh như một tên háo sắc vậy.”
“ Anh chính là một tên háo sắc, Dạ Thiên Kỳ người ta mới là chính nhân quân tử!” Tôi nhẹ cau mày nói.
“ Ai ya, anh bị oan quá, anh cũng là chính nhân quân tử mà!” Lạc Mộ Thâm ấm ức nói.
Tôi không kìm được cười phá lên, như thế cảm thấy mình đỡ hơn nhiều rồi. ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy mình rất thoải mái.
Thế là, Lạc Mộ Thâm luôn ở bên cạnh giường của tôi nói chuyện với tôi, sau khi theo dõi thêm một ngày, anh ấy đưa tôi về nhà.
Tôi thật sự không thích nổi môi trường và cái mùi đặc trưng của bệnh viện đó, tôi luôn cảm thấy trong bệnh viện, kể cả người khỏe cũng dễ bị ốm.
Thế là, dưới sự năn nỉ của tôi, Lạc Mộ Thâm làm thủ tục cho tôi xuất viện.
Trong căn phòng nơi tôi ở.
Lạc Mộ Thâm bế tôi lên giường, sau đó, anh ấy nhoài người lên trước người tôi, chăm chú nhìn tôi.
Anh ấy sát gần tôi như thế, khiến tôi cảm thấy hết sức không tự do, hai má tự dưng đỏ bừng lên.
Vốn dĩ hai má đã nóng rồi, lại cộng thêm cảm giác ngại ngùng, khiến má tôi giống như hai quả táo đỏ tươi ngon xinh đẹp gợi cảm vậy.
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu như biển đó của Lạc Mộ Thâm, đôi mắt này, quả thật tôi nhìn không hiểu, đôi mắt này có lúc lạnh lùng vô tình, có lúc tình cảm sâu sắc.
“ Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?” Lạc Mộ Thâm chớp mắt nhìn tôi.
“ Mọi chỗ đều bình thường, chỉ là bây giờ em cảm thấy hơi đau đầu.” Thái dương hơi nhức, đầu hơi váng, tôi khẽ cau đôi lông mày lại, tôi cảm thấy đầu mình giống như đã không còn là của mình nữa, không có cảm giác khác ngoài cảm giác đau.
Thật ra từ nhỏ tôi đã có tật nhỏ là hay đau đầu, nhiều năm rồi mà vẫn không khỏi, mỗi lần bị cảm sốt gì đó đều dẫn đến đau đầu.
“ Đau đầu sao?” Lạc Mộ Thâm lập tức hỏi.
“ Vâng.” Tôi nghiến răng nói.
“ Anh gọi bác sĩ đến? Hay là em uống thuốc nhé?” Lạc Mộ Thâm nói.
“....Không cần đâu, em chính là bác sĩ, chính là do sốt mà bị, đau kiểu này cũng chẳng có cách nào, đau vẫn cứ đau thôi. Rất nhanh sẽ khỏi.” Tôi khẽ nói.
“ Thế thì làm thế nào?” Lạc Mộ Thâm cũng cau mày lại, anh ấy thật sự xót cho người phụ nữ bé nhỏ của mình.
“ Chẳng có cách nào. Em cũng quen rồi.” Tôi dùng ngón tay nhẹ day day thái dương của mình.
“ Hay là, chuyển sang sự chú ý khác?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ em muốn xem tivi hay xem sách?”
Tôi bất lực lắc lắc đầu, kiểu đau đầu này khiến tôi không muốn làm bất cứ việc gì.
Hai ngón tay của tôi ấn chặt vào thái dương, cố gắng để bản thân kiên cường một chút, cố gắng chịu đựng.
Tôi cắn chặt răng vào môi gần như khiến bờ môi sắp bật máu ra rồi.
“ Anh có cách rồi.”Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Anh sẽ chuyển sự chú ý em sang cái khác.”
“ Uhm?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.
“ Có một lần anh bị thương rất nặng.” Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch môi nói, “ rất nặng, em biết anh nhẫn nhịn thế nào không?”
“ nhẫn nhịn thế nào?” đôi mắt to của tôi giống như khói lạnh Tây Hồ mùa đông chăm chú nhìn Lạc Mộ Thâm.
Trên khuôn mặt tài năng xuất chúng của Lạc Mộ Thâm lộ ra nụ cười nham hiểm: “ Anh gọi ba người đẹp đến, họ chơi với anh cả một đêm, cho nên, cơn đau qua đi. Đến lúc đó, anh cảm thấy không đau nữa.”
Nói xong, anh ấy vẻ hưng phấn nhìn tôi.
Mặt của tôi càng đỏ hơn, tôi biết tên ác quỷ này đang nghĩ cái gì rồi.
“ Có muốn thử không? Phương pháp này thật sự rất có tác dụng.” Giọng nói Lạc Mộ Thâm trở nên ấm áp, anh ấy đưa tay ra, đặt dưới chiếc cằm nhỏ của tôi.
“ Biết ngay anh cũng chẳng tốt gì mà.” Tôi lẩm bẩm nói.
“ Gì mà không tốt chứ, anh bây giờ là đang chăm sóc người bị thương đấy?” Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói.
Tôi cố gắng nuốt miếng nước bọt, sau khi tự hút một hơi thật sâu, dưới ánh mắt chăm chú của anh ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy mình giống như rơi vào vòng lốc xoáy vậy, không còn năng lực mà phản kích.
Hoặc là nói, tôi cũng không muốn phản kháng sức cuốn hút của anh ấy.
Lạc Mộ Thâm nhẹ dựa sát vào tôi, càng lúc càng gần, tôi đã có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng trên người anh ấy, hơi thở rất phực táp, lúc thì lạnh lúc lại nóng, đôi mắt đó dường như mơ hồ, mê muội đi......
“ Anh tránh ra đi.” Tôi ra sức đẩy Lạc Mộ Thâm ra.
“ Lẽ nào không tin anh sao, phương pháp giảm đau như thế thật sự rất có hiệu quả đấy.” Anh ấy khẽ nói, giọng nói trầm xuống như đá tảng, đủ để chèn ép trái tim người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...