Mấy năm trước trong một sự kiện kêu gọi đầu tư, đã khiến cho Lạc Thị và Dạ Thị trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau, Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ cũng không tránh khỏi mối thù đó, thù hận giữa hai người càng ngày càng trở lên sâu đậm, cho đến tận bây giờ.
Đương nhiên, những điều này đều là sau này tôi nghe Dạ Thiên Kỳ nói.
Bây giờ là, khi Dạ Thiên Kỳ dẫn tôi đi vào đại sảnh trong tòa nhà tập đoàn Dạ Thị, tôi cảm thấy mình hơi có chút lo lắng, toàn thân nổi hết da gà, chân tay dường như không biết đặt vào đâu rồi.
Dạ Thiên Kỳ trong cuộc sống rất thích đùa giỡn, trêu chọc và hay cười, trông giống như người không bình thường vậy, nhưng vừa bước vào trong tòa nhà, anh ta liền giống như một con tắc kè hoa, nết mặt và dáng vẻ trở lên nghiêm nghị vô cùng, tôi thấy những nhân viên làm việc đều rất lễ phép với anh ta, lúc đó, tôi mới hiểu ra được, Lạc Mộ Thâm nói không sai, Dạ Thiên Kỳ thực ra mới là người nắm quyền thần bí của Dạ Thị.
Thực sự là không thể ngờ được đăng sau kiểu ăn nói lẻo mép, nụ cười mê hồn của anh ta lại là một vị tổng giám đốc lạnh lùng, nghiêm nghị như vậy.
Anh ta giống với Lạc Mộ Thâm, tuyệt đối như một con thuyền đi tới, bàn tay, xuất thân, hay phương thức sinh tồn của bọn họ đều rất rất giống nhau.
" Lo lắng à?" Dạ Thiên Kỳ khẽ cười hỏi tôi.
" À, không." Tôi liền nói.
" Đừng có hồi hộp quá, sau này sẽ quen thôi." Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta đưa tôi vào một phòng họp lớn, rồi bắt đầu tổ chức một cuộc họp, nghe những báo cáo của các bộ phận phòng ban và đồng thời đưa ra các chỉ thị, cuối cuộc họp, anh ta trịnh trọng tuyên bố, bổ nhiệm tôi ----- Tô Tư Nhụy vào chức vụ thư ký tổng giám đốc của Dạ Thị, dưới quyền quản lý của Tổng giám đốc.
Các vị lãnh đạo của các bộ phận đều vỗ tay nhiệt liệt chào đón tôi, tôi có thể nhìn thấy vẻ nịnh bợ trong ánh mắt của bọn họ, là bởi vì tôi là được Dạ Thiên Kỳ đưa tới; còn có cả vẻ nghi hoặc, là bởi vì hiện tại bọn họ không hề hay biết tôi và Dạ Thiên Kỳ rút cuộc có quan hệ như thế nào; vẫn còn có một số người, tỏ vẻ không quan tâm, tôi biết những kiểu biểu cảm này đều có thể gặp được ở bất kỳ nơi đâu.
Thế nên, tôi có giả vờ làm gì thì cũng đều không thể nhìn ra được.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi được một thư ký dẫn tới phòng nhân sự làm thủ tục nhận chức, sau đó lại được đưa đến phòng làm việc của thư ký tổng giám đốc, như thế, tôi lại có một công việc mới cho mình rồi, tôi vui mừng đưa tay lau lau bàn, cảm thấy cuộc đời tôi dường như đã được bắt đầu lại từ đầu rồi.
Nhưng, hình như tôi có gì đó sai rồi.
Tôi đang lau bàn, thì nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp, sau đó là một giọng nói yểu điệu phát ra: " Này, thư ký, anh Thiên Kỳ có ở đây không?"
Ồ, giọng nói này sao mà quen thế?
Tôi tò mò ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một khuôn mặt yểu điệu, dáng vẻ đỏng đảnh. Với cặp lông mày dài, búi tóc màu đỏ xinh đẹp, tô son màu đỏ đậm....trông cô ta giống như búp bê vậy.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, hỏng rồi, sao lại gặp cô ta ở đây chứ?
Chắc chắn sẽ có độc giả hỏi, là ai đây?
Đây chẳng phải là Dạ Nhã Lan đã từng đánh tôi rồi vu cáo tôi cho Dạ Thiên Kỳ sao? Cô em gái của Dạ Thiên Kỳ đó, luôn thích Dạ Thiên Kỳ đây mà?
Tôi đứng thẳng lưng dậy, tay cầm khăn lau nhìn cô ta, có chút sững sờ, bỗng nhiên không biết phải nói gì trong lúc này.
Gặp nhau trong hoàn cảnh này, thực sự rất lúng túng.
Dạ Nhã Lan cũng đã nhận ra tôi rồi.
Chỉ thấy cô ta nhìn tôi từ đầu xuống chân, ánh mắt sáng lên nhìn tôi như một tình địch.
" Sao cô lại ở đây?" Cô ta lạnh lùng nói.
" Chị Dạ, là như thế này, tôi bây giờ làm thư ký tổng giám đốc của Dạ Thị, hôm nay vừa đến nhận việc." Tôi hít thật sau, tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Lần trước Dạ Thiên Kỳ đã đưa tôi đến Queen's dạy dỗ Dạ Nhã Lan rồi, thực ra tôi cũng thấy mình có lỗi, cảm thấy cũng có chút lỗi với cô ta, dù sao cũng đã làm một cô gái phải xấu hổ trước mặt bao nhiêu người như thế......
Vì thế, lúc này tôi tương đối kính cẩn với cô ta.
" Ồ, cô được lắm, xem ra cô đã quấn lấy anh Dạ Thiên Kỳ rồi đây!" Dạ Nhã Lan cười lạnh lùng nói.
" Tôi với Dạ Thiên Kỳ chỉ là bạn." Tôi nhẹ nhàng nói, " Là Dạ Tổng mời tôi đến làm việc cho công ty."
" Cái gì?" Dạ Nhã Lan cau mày nhìn tôi nói, " Cô nói cái gì, là anh Thiên Kỳ, mời cô tới Dạ Thị làm việc?"
" Phải," Tôi lạnh lùng nói, " Nếu chị Dạ không tin, thì chị có thể tìm Dạ Thiên Kỳ để hỏi!"
" Cô, cô là con nha đầu, con hồ ly tinh, rút cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì để khiến anh Thiên Kỳ của tôi bị mê muội như thế hả, tôi đánh chết cô!" Dạ Nhã Lan xông lên giơ bàn tay ra định hướng vào mặt của tôi tát, tôi rất nhanh tay, trong lúc cô ta đưa bàn tay ra, tôi liền né sang một bên, bàn tay của tôi túm lấy cánh tay của Dạ Nhã Lan: " Chị Dạ, chị là vợ bé của người ta sao? Tại sao có thể dễ dàng lao vào đánh người như thế hả?"
" Con nha đầu thối này, bỏ tao ra!" Dạ Nhã Lan giơ một chân lên định đá tôi, tôi lại né, đồng thời giơ hai tay ra đỡ lấy cú đá đó, Dạ Nhã Lan yếu đuối không đứng vững, thiếu chút nữa thì ngã nhào vào chiếc ghế bên cạnh, rồi lăn ra đất.
Dạ Nhã Lan như phát điên, cô ta từ dưới đất đứng dậy, vẫn muốn lao vào ăn thua với tôi, nhưng đột nhiên có một giọng nói ngoài cửa vọng vào: " Nhã Lan, sao cô lại đến công ty làm loạn đấy à, mau dừng tay!"
Tôi ngẩng đầu lên, thì ra là Dạ Thiên Kỳ đã bước vào.
" Anh Thiên Kỳ, cô ta bắt nạt em!" nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, Dạ Nhã Lan liền đột nhiên từ dáng vẻ hung dữ như một con hổ cái liền biến thành chú mèo ngoan ngoãn.
Trên mặt cô ta nở nụ cười yểu điệu chạy đến với Dạ Thiên Kỳ, tôi thấy Dạ Thiên Kỳ đã tránh sang một bên.
Tuy Dạ Thiên Kỳ tốt với tôi, nhưng đối với người anh ta không thích như Dạ Nhã Lan, thì đến một chút nể tình cũng không có.
Tôi không ngừng thở dài. Đúng là hoa rụng có ý nước chảy vô tình mà!
Tình cảm, chính là có một thứ kì diệu như vậy đấy.
" Anh Thiên Kỳ, cô ta, sao anh lại để cô ta tới công ty chúng ta làm việc? Ai biết được cô ta đang mưu đồ cái gì? Cô ta trước đây đã là thư ký của Lạc Mộ Thâm, biết đâu cô ta làm gián điệp thì sao, nếu như anh để cô ta làm việc trong công ty, chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho Dạ Thị của chúng ta đấy, em về sẽ nói cho ba mẹ biết, họ chắc chắn sẽ không cho phép đâu." Dạ Nhã Lan nhảy dựng lên nói.
" Cô cút ra cho tôi." Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
" Anh Thiên Kỳ...... " Khuôn mặt Dạ Nhã Lan chứa đầy vẻ thất vọng.
" Mau cút về nhà đi, đừng có hết việc lại đến công ty tìm tôi." Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
" Cô...... Tô Tư Nhụy. Cô rồi sẽ không có một kết cục gì hay đâu. Tôi nguyền rủa cô, kiếp này cô sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu, cô đáng chết!" Dạ Nhã Lan hằm hằm lườm tôi, sau đó quay người đi ra khỏi phòng làm việc của tôi.
Tôi đứng lặng tại chỗ. Ha ha, lại một người nữa nguyền rủa tôi, sao nhiều người nguyền rủa tôi vậy, cái mạng của tôi liệu có giữ được hay không đây?
Nhìn thấy tôi đứng thần người một chỗ, Dạ Thiên Kỳ liền bước lại, trên mặt anh ta nở một nụ cười sáng lạn: " Nhụy Nhụy, em không sao chứ? Cô ta đã đánh em chưa?"
Tôi khẽ lắc đầu, đúng, chưa đánh được tôi, buổi tập luyện Boxing hôm qua đã làm cho lực chiến đấu của tôi tăng lên rồi, con đàn bà yếu đuối yểu điệu đó sao có thể là đối thủ của tôi được chứ?
" Thế thì tốt, lần sau không cần phải quan tâm đến cô ta, anh sẽ dậy bảo nó." Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta lấy tay khẽ vuốt vuốt mái tóc của tôi.
" Ừ," Tôi khẽ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...