Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ Không có công không dám nhận, tôi thật không dám cầm.” Kể cả là tôi biết đó thật sự là 200 vạn, tôi cũng không dám cầm!

Từ nhỏ, bà ngoại thường bảo tôi, không có nhân bánh nào từ trên trời rơi xuống, không có bữa trưa nào miễn phí, con người muốn đạt được cái gì, đều phải trả giá tương ứng, có khi, nhân bánh đó còn khác xa mùi vị của nhân bánh thật.

Bốn người thanh niên xuất sắc này vừa gặp mặt đã tặng tôi món quà to như thế, ai mà biết sau này sẽ như thế nào?

Cho nên, tôi kiên quyết không thể nhận, mặc dù, tôi thật sự nhìn phát thèm 200 vạn đó.

Hai trăm vạn, có thể mua được bao nhiêu đồ, đối với những người bình thường như chúng tôi mà nói, có lẽ cả một đời hai đời người đều kiếm không nổi 200 vạn ấy!

“ Bảo cô nhận thì nhận đi.” Lạc Mộ Thâm lại bắt đầu không kiên nhẫn nữa rồi.

“ A, mục đích của anh là gì?” Tôi không kiềm chế được buột miệng nói ra, đương nhiên sau khi nói, tôi lập tức cảm thấy hối hận.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng lườm tôi: “ Cô bị bệnh hoang tưởng à? Chúng tôi có mục đích gì với cô? Cô xem cô không não không mông, tóc không dài, trông cô chẳng khác gì một tên con trai.”

“ Tại sao tôi lại không có?” Tôi lẩm bẩm, thật sự chịu không nổi sự bôi nhọ thấu xương này.

Tôi cũng là thiếu nữ thanh xuân, lứa tuổi dậy thì, mấy cô tiếp viên đó còn hết lời khen tôi xinh đẹp nữa kìa!

“ Nhuỵ Tử, cô đừng khước từ nữa, cô nhận lấy đi, sau này đi chơi cùng sếp của cô với chúng tôi, cơ hội kiếm tiền còn nhiều nữa, thế này chưa thấm vào đâu?” Phương Trạch Vũ nhìn vẻ bối rối của tôi, cười rồi nói.

Cái này thì tôi tin, nếu như chơi với mấy người này, thế thì thật sự là ăn ngon uống cay rồi, có điều, tôi lúc nào cũng cảm thấy thật nguy hiểm .

Bọn họ đã nói như thế, nếu như tôi vẫn từ chối, dường như rất không biết điều vậy, tôi đành phải nói: “ Cảm ơn.” Cầm lấy hai tờ séc nhét vào túi.

Có điều, tôi có nên dùng số tiền này không, ăn của người khác, dùng đồ của người khác sao!


Đặc biệt là của mấy người nhìn không trong sáng sờ không thấu này.

“ Nhuỵ Tử, thật đáng yêu, Mộ Thâm, cậu từ đâu mang về tiểu nha đầu dễ thương thế này?” Phương Trạch Vũ cười nhìn sang tôi.

“ Hì hì,” Tôi đành phải cười gượng, tôi đáng yêu ư? Cả buổi tối, tôi cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch.

“ Đúng thế, Nhuỵ Tử thật biết chơi, sau này thường xuyên ra ngoài chơi cùng chúng tôi nhé.” Tần Cẩn Hàn nói.

“ Tôi......” Tôi mặt đau khổ, tôi chỉ là một cô thư ký kinh doanh nhỏ bé, tôi làm sao dám thường xuyên ra ngoài đi chơi với sếp.

“ Mộ Thâm, thăng chức tăng lương cho Nhuỵ Tử đi.” Phương Trạch Vũ lần nữa cười nói, “ nếu như cậu không thăng chức tăng lương cho Nhuỵ Tử, thì tôi đem về công ty tôi đó.” “ Ha ha ha ha ha.” Tôi quả thật không biết nên nói cái gì nữa.

“ Được thôi, đều đã nói như thế, vậy thì tôi thăng chức cho cô ta là được rồi.” Lạc Mộ Thâm nói, anh ta quay đầu nhìn hướng sang tôi, “ Tô Tư Nhuỵ, mấy ngày này tôi sẽ sắp xếp cho cô, trực tiếp làm thư ký tổng giám đốc của tôi là được rồi.”

“ Thư ký tổng giám đốc?” Mồm của tôi há hốc to ra, gần như có thể cho được nắm đấm của tôi vào rồi.

Đây là sự thật sao? Đây không phải nằm mơ chứ?

Tôi vậy mà trở thành thư ký của Lạc Mộ Thâm?

“ Đúng, thư ký bên cạnh.” Con mắt gian giảo của Lạc Mộ Thâm loé sáng lên, tôi dường như lập tức bị ai đó khâu yết hầu lại thở không ra hơi, thư ký bên cạnh? Đây là ý gì? “ Chính là nói, Nhuỵ Tử cô có thể thường xuyên đi chơi với chúng tôi.” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cười lên, “ còn không mau cảm ơn sếp cô đi?”

Tôi bị hai người đó giục giã vội vàng nói : “ Cảm ơn sếp.”

Mắt Lạc Mộ Thâm đen như đá thạch loé nhìn tôi chán ghét: “Bọn họ bảo cô cảm ơn, thì cô cảm ơn, cô là cái máy học lại à?”


Được thôi, trên thân phận anh ta thăng chức tăng lương cho tôi, tôi không tính toán với anh ta nữa.

Mặc dù, tôi thật sự muốn đâm chết thằng cha này.

“ Tối hôm nay, chơi thật là vui.” Phương Trạch Vũ cười nói, “ vui hơn những lúc khác.”

“ Đúng thế, Nhuỵ Tử mang đến cho chúng ta vui vẻ.” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Thi đấu hôm nay cũng rất tuyệt vời, sau này thường xuyên chơi, bây giờ bụng cũng đói rồi!”

Tôi nhìn qua đồng hồ, quả nhiên, sắp 9 giờ rồi, bữa tối tôi cũng chưa ăn.

Bọn họ vừa nói như thế, tôi lập tức cảm thấy khoang bụng rỗng tuếch, bụng đói đến nỗi réo gu gu..

“ Đúng thế, tôi cũng đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đêm thôi.” Phương Trạch Vũ ý kiến, “ Lạc Mộ Thâm mời.”

“ Tại sao tôi phải mời?” Lạc Mộ Thâm nheo nheo lông mày đẹp đẽ nói.

“ Tại vì cậu thu nạp một cô thư ký nhỏ bên cạnh dễ thương, còn không đáng mời khách à?” Ba người đó cùng nhau ồn lên, tôi lập tức cảm thấy mặt như phát sốt rồi.

Thư ký nhỏ bên cạnh?

Tại sao nói ra lại có gì đó mập mờ chứ?

Cảm giác không thoải mái thế này?


“ Để cô ta mời, cô ta vừa được thăng chức tăng lương rồi.” Lạc Mộ Thâm chỉ tôi.

Miệng của tôi lại thành hình chữ “O”: “ Nhưng mà tôi còn chưa được lĩnh lương?”

“ Nói chẳng sai cô là tiểu nha đầu chưa ra ngoài xã hội bao giờ.” Lạc Mộ Thâm quả thật chọc tôi tức chết rồi, “ Cô mời khách, tôi trả tiền.”

“ Như thế à, thế thì tôi mời, tôi mời.” Tôi vội vàng nói.

Ba thằng cha đó lại cười phá lên, tôi thật không còn mặt mũi nào.

Nói đi là đi, nói ăn đêm là ăn đêm, bốn thanh niên đẹp trai và tôi ra khỏi cửa, đứng cùng bốn người đẹp trai xuất sắc siêu phàm trong thang máy, tôi nhìn lên vách tường của thang máy trông như chiếc gương, cảm thấy quả thật hình tượng bây giờ dưỡng mắt cũng không sánh nổi.

Vậy mà tôi lại có được diễm phúc như thế sao, chính là dưỡng mắt thôi cũng thật tốt! Tôi hướng vào tường thang máy làm hình mặt ma, vừa ngẩng đầu lên, vừa lúc Lạc Mộ Thâm nhìn xuống, ánh mắt đáng ghét không ai bằng, tôi quả thật dường như trong chớp mắt đóng băng rồi, vội vàng thu lại khuôn mặt cười ngốc nghếch của mình.

Mẹ ơi, ánh mắt của người đàn ông này thật muốn doạ người khác.

Làm thư ký bên cạnh anh ra cũng không phải công việc dễ dàng gì?

Nếu như không tăng lương cho tôi, tôi thật không muốn làm ấy.

Thang máy xuống đến tầng 1, tôi và bốn thanh niên đẹp trai cùng lúc bước ra, khí thế đó thật là quá lớn mạnh, tất cả người ở đại sảnh đều hướng ánh nhìn vào chúng tôi với vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Bốn người đẹp trai đó căn bản không để ý, mắt không hề nhìn đi chỗ khác, cũng đúng, dự đoán họ đã sớm quen với việc người khác nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, còn tôi, thật không quen với việc bị người khác nhìn như thế!

Tôi vội vàng cúi đầu xuống, đi đằng sau bốn anh chàng đẹp trai đó, đi bước nhỏ như chạy ra khỏi Hạ Cung.

Đây là nơi ăn chơi, xem ra đến ăn cơm, bốn người này còn không muốn ăn ở đây.

“ Đi ăn gì đây?” Lạc Mộ Thâm đi thẳng đến vị trí lái xe của mình.


“ Ăn hải sản nhé!” Phương Trạch Vũ ý kiến, “ Người khác thì sao?”

“ Ưh, hải sản cũng được.” Những người khác cũng đồng ý, tôi không nói gì, thật ra, tôi cái gì cũng thích ăn, tôi là kẻ háu ăn trời sinh, đặc biệt là thích ăn hải sản, Phương Trạch Vũ đề ra ý đi ăn hải sản, thật đúng ý tôi.

“ Được, đi ăn hải sản Long Cung.” Lạc Mộ Thâm nói, anh ta quay đầu nói với tôi, “ Cô ngồi xe tôi.”

“ Tôi?” Tôi nhìn khuôn mặt đẹp đẽ khác thường của anh ta, vội vàng nói, “ Tôi lái xe đến đây, chính là chiếc BWM đó.”

Anh ta lập tức không nhẫn nại, lạnh lùng nói: “ Bảo cô ngồi thì cô ngồi!”

Tôi lập tức không nói nữa, tôi nào dám đắc tội với vị hoàng đế nhân gian này!

“ Vâng.” Tôi lập tức ngoan ngoãn nói, tôi bây giờ phải thuận theo ý của sếp, tôi là thư ký bên cạnh sếp kìa!

Tôi và Lạc Mộ Thâm ngồi vào chiếc xe Koenigsegg của anh ta, tôi vừa thắt xong dây an toàn, xe của anh ta đã khởi động máy mà phóng đi, tôi có một lần không cẩn thận suýt chút nữ tim muốn nhảy ra khỏi họng, mẹ ơi, cái thằng cha này, anh không thể lái chậm một chút sao?

Tại sao nhất thiết phải có tốc độ mới kích động sao?

Tôi từ gương chiếc hậu nhìn thấy, những chiếc xe sang của ba người đó cũng xuất phát đằng sau rồi, tôi nhìn kĩ, không phải Ferrari,mà chính là Lamborghini, đều là những chiếc xe hạng sang trên mấy nghìn vạn, nghĩ thôi cũng biết, nếu những chiếc xe này lập thành một đội thật khiến bao người trên đường phải rung động.

Những chiếc xe này chạy thật nhanh, trên đường xa mà cũng không cảm giác xa, chưa đến mấy phút sau, chúng tôi đến hải sản Long Cung rồi, đây là một trong những khách sạn hải sản cao cấp nhất thành phố A này.

Mặc dù bây giờ đã muộn rồi, nhưng đèn điện vẫn sáng trưng, người bên trong hải sản Long Cung vẫn rất đông.

Chúng tôi đỗ xe xong, đi vào hải sản Long Cung, nhìn là thấy, người của khách sạn quen biết với Lạc Mộ Thâm và mấy người kia, đến ông chủ còn ra tận nơi đón tiếp, đồng thời lập tức sắp xếp phòng riêng cho chúng tôi.

Từ khung cửa kính to to nhìn xuống cảnh đêm bên ngoài thật đẹp, tôi không kiềm chế được thở dài, có tiền thật tốt à, đến đâu cũng có thể hưởng thụ được tốt nhất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui