Tôi nhớ đến Trần An An xoi mói và hoạnh hoẹ tôi, lại nghĩ đến Lạc Mộ Thâm nói với tôi, anh ta sẽ không buông tha tôi.
Tôi giơ hai tay luồn vào trong tóc, quả thật đau đầu không chịu được.
Tôi tự bảo mình, Nhuỵ Tử, mày không thể cứ mãi thế này, nếu như mày mãi thé này, mày sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Đến lúc đó, thật sự phải đi bệnh viện tâm thần tìm mày rồi.
Cho nên, Nhuỵ tử, mày phải mau rời đi, bắt đầu cuộc sống mới của mình, có lẽ rời xa Lạc Mộ Thâm, không bao giờ gặp lại nữa, mày sẽ không đau khổ thế này.
Vốn dĩ cho rằng chỉ cần đi làm việc ở hoa viên Đỉnh Minh là có thể không nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, xem ra bây giờ không được rồi, chỉ cần tôi còn ở đây, Lạc Mộ Thâm sẽ hoàn toàn can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi muốn chạy cũng chạy không nổi.
Cho nên, tôi vẫn sẽ tiếp tục đau khổ. Chuyện tình cảm, thật sự không thể nói buông là buông được.
Tôi lại nghĩ lại lời của Châu Đình, cậu ấy nói Đường Nhiên làm tôi tổn thương tôi, tôi sẽ không quá buồn, nhưng Lạc Mộ Thâm làm tổn thương tôi, tôi sẽ rất đau lòng rất đau lòng, đau lòng cả đời này.
Ha ha, tôi không kìm được cười đau khổ.
Châu Đình, cậu không chỉ là bà tám các chuyện, cậu còn là nhà tiên đoán thiên tài nữa.
Không sai, chia tay với Đường Nhiên, lúc đó rất đau khổ, nhưng rất nhanh rồi cũng qua, còn Lạc Mộ Thâm, mới là người khiến tôi đau đớn nhiều nhất.
Tôi nhắm mắt lại, lại nghĩ, không đúng à, Tô Tư Nhuỵ, tại sao Lạc Mộ Thâm người ta lại làm tổn thương mày chứ?
Rõ ràng là mày không biết điều mà, người ta tốt với mày, chăm sóc mày, nhưng mày lại nghĩ lệch đi, mày cho rằng người ta yêu mày, mày là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành sao? Mày vẫn còn tức giận chửi bới người ta sao? Mày là thiên kim tiểu thư quyền quý sao? Hay là mày là nhà khoa học tài ba vĩ đại chứ?
Mày cũng chỉ là một đứa con gái phổ thông bình thường, mày tưởng mày trẻ trung xinh đẹp lắm sao, người ta cho mày một chút ánh sáng là mày đã rạng rỡ rồi, còn nói người ta làm tổn thương mày.
Thật đúng là trò cười.
Tao nghĩ mày nên tìm một cái miếu ni cô mà ở đó tự suy ngẫm lại?
Nghĩ như thế, tôi càng cảm thấy mình buồn bực hơn, có lẽ, trước mắt Lạc Mộ Thâm, tôi quả thật bỉ ổi đến cực điểm, khiến người ta cười nhạo rồi, có phải tôi sẽ trở thành chủ đề để đám con nhà giàu đó làm truyện cười sau bữa cơm không?
Có phải Lạc Mộ Thâm sẽ to mồm kể: có một cô bé lọ lem.......
Mẹ ơi, tôi quả thật sống không nổi nữa rồi.
Tôi để tóc mình xoã ra, nằm sõng soài trên giường, nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi ra quyết định, là lúc tôi nên đi rồi.
Không sai, đi thôi, không phải bận tâm gì nữa!
Tôi chẳng quan tâm Lạc Mộ Thâm có để tôi đi hay không, việc tôi muốn làm, không ai có thể ngăn được. Lương tháng này tôi cũng không cần nữa.
Tôi không muốn quay lại Lạc Thị, nơi đầy đau thương đó nữa.
Hơn nữa tôi biết nếu như tôi nói từ chức, Lạc Mộ Thâm chắc chắn sẽ không phê chuẩn, anh ta luôn muốn thay Tử Gia chăm sóc tôi, nhưng đã không có tâm trạng nữa rồi.
Tôi rất buồn chán, tôi không muốn mình phải buồn như thế này nữa.
Tôi quyết định rồi, cũng không cần ngủ nữa, bắt đầu thu dọn hành lý, mở tủ quần áo, bây giờ tôi mới phát hiện, quần áo túi xách... của tôi rất nhiều rất nhiều.
Đều là Lạc Mộ Thâm mua cho tôi, khoé miệng của tôi nhếch lên nụ cười đau khổ, thì ra, tôi đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong giấc mơ này, tôi từ cô bé lọ lem biến thành công chúa, được bao nhiêu anh chàng đẹp trai yêu chiều, tôi đắc ý như thế, khiến người khác ngưỡng mộ như thế, nhưng mơ tỉnh rồi, thực ra tất cả mọi thứ đều là giả mà thôi.
Tôi không động đến những đồ đắt đỏ đó, những đồ vật đó, vốn dĩ không thuộc về tôi, thậm chí có rất nhiều đồ tôi còn chưa mở hộp, tôi sắp xếp lại những thứ đó, để lại chỗ cũ.
Chỉ lấy quần áo vốn dĩ là của tôi mang ra, xếp vào chiếc vali da nhỏ, thực ra quần áo của tôi không nhiều, hơn nữa phần lớn đều là quần áo thể thao quần bò.......
Tôi lại lấy ví tiền ra, từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đó là thẻ mà lần trước đi xem phim kinh dị đã thắng cược hội Phương Trạch Vũ bọn họ, tiêu một phần ở Phú Sĩ, nhưng vẫn còn thừa ra không ít tiền.
Tôi thở dài, nhét chiếc thẻ ngân hàng vào trong bì thư chuyển phát nhanh, tiền tiêu còn thừa, vẫn nên trả cho Lạc Mộ Thâm.
Sau khi đợi trời sáng, tôi sẽ gọi nhân viên chuyển phát nhanh đến chuyển những thứ này đến trả Lạc Mộ Thâm.
May là căn phòng này là Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn để ở, tôi cũng không có gì phải sắp xếp nữa, hành lý không nhiều, cho nên tôi sắp xếp lại đồ đạc rất nhanh.
Thật sự cảm thấy giữa đất trời, tôi giống như trần truồng, đi tìm sự thoải mái, không vướng víu gì nữa!
Sắp xếp xong xuôi, tôi cảm thấy rất mệt, lúc này mới lên giường đi ngủ.
Trong giấc mơ, tôi vẫn mơ thấy Lạc Mộ Thâm.
Nhưng không biết tại sao, tôi nhìn thấy anh ta lại nhẹ nhàng nhìn tôi như thế, không có gì cả, chỉ chảy nước mắt ra.
Ha ha, đến mơ cũng chẳng vui vẻ như thế. Điên thật!!
....... Sáng sớm ngày thứ hai
Tôi tỉnh dậy, sau khi vệ sinh các thứ xong, tôi không đi làm, bây giờ, cũng không cần thiết phải đi làm nữa rồi.
Tôi ký gửi hành lý chuyển về nhà, đồng thời gọi bên chuyển phát nhanh đem chiếc thẻ ngân hàng chuyển đến trả cho Lạc Mộ Thâm.
Tôi phải đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Tôi xách túi lên, nhìn lại căn phòng nơi tôi ở mấy tháng nay, ha ha, thật sự rất đẹp, đặc biệt là tôi lau dọn sáng sủa sạch sẽ, rất giống phòng công chúa.
Tôi sống ở đây, thật sự cảm thấy mình giống như một cô công chúa vậy.
Ha ha, không biết chủ nhân thứ hai vào ở, rốt cuộc là công chúa như thế nào đây?
Tôi quyến luyến chạm vào khắp nơi trong phòng, sau đó treo chiếc chìa khoá xe BMW đó lên chỗ cũ hay treo, còn cả chìa khoá của, sau đó, tôi rời khỏi căn phòng xinh đẹp này, đóng cửa lại.
Buổi chiều có tàu đi thẳng về thành phố H quê nhà của tôi, tôi dự định ngồi chuyến tàu này về nhà, khi tôi chán nản nhất, tôi cảm thấy chỉ có bố mẹ vẫn chào đón tôi, chỉ có quay về bên cạnh bố mẹ, tôi mới cảm thấy ấm áp nhất vui vẻ nhất.
Tôi không chào hỏi ai để đi cả.
Ở đây, người thân nhất với tôi có ba người, một là Lưu Tử Gia, nhưng cậu ấy bây giờ đã không còn nữa rồi, hai là Trần An An, nhưng chúng tôi đã không còn giao thiệp với nhau nữa, cậu ta làm tổn thương trái tim tôi; một người là Châu Đình, cậu ấy vẫn là bạn rất tốt rất tốt của tôi, cậu ấy trong sáng lương thiện, con người ngay thẳng, tôi vốn dĩ muốn chào tạm biệt cậu ấy, muốn đem nỗi lòng mình tâm sự với cậu ấy, nhưng, tôi lo cậu ấy sẽ nói với Phương Trạch Vũ, chỉ cần nói với Phương Trạch Vũ, Lạc Mộ Thâm nhất định sẽ biết, tại vì Phương Trạch Vũ Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn cùng hội cùng thuyền với Lạc Mộ Thâm.
Cho nên, Châu Đình, tha thứ cho mình không từ biệt cậu mà đi, sau này mình sẽ nhận tội với cậu.
Tôi nghĩ như thế, cảm giác nước mắt sắp trào ra, vội vàng lau nhanh cố nín lại.
Tại vì vẫn còn sớm, tôi quyết định đi cô nhi viện một chuyến, đi thăm những đứa trẻ đáng yêu đáng thương đó.
Mặc dù những đứa trẻ không thân không thích, nhưng tôi vẫn thương yêu những sinh mệnh nhỏ bé đó. Hơn nữa, Tiểu Dũng vừa mới làm phẫu thuật xong!
Quyết định thế, tôi bắt xe đi đến viện phúc lợi.
Ở đó, tôi vẫn luôn được viện trưởng Dương và các em nhỏ chào đón, những đứa trẻ ngây thơ đáng yêu vây quanh lấy tôi vừa hát vừa nhảy, bọn trẻ còn vẽ rất nhiều chân dung tôi.
Tôi nhìn những bức chân dung được vẽ bằng những tình cảm chân thành đó, thật sự cảm động phát khóc lên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...