“ Còn nữa, anh biết làm như thế anh rất nguy hiểm không? Ở đây những mười mấy tầng, anh không sợ ngã bẹp dí như chiếc bánh à?” Tôi tức hầm hầm nói, nhìn thấy cả người Dạ Thiên Kỳ treo lơ lửng trên máy bay trực thăng, tôi gần như bị doạ cho khiếp vía, ở bên cạnh thằng cha này, sớm muộn gì tôi cũng bị chết sớm vì đau tim.
“ Hì hì, cảm động quá, Nhuỵ Nhuỵ biết thương anh, như thế là vui rồi, hôm nay chắc chắn anh sẽ ngủ rất ngon, đúng rồi, quà của em, em mở ra là biết, Nhuỵ Nhuỵ, ăn xong ngủ một giấc thật ngon nhé. Đúng rồi, dáng vẻ em tắm xong thật đáng yêu!” Dạ Tiên Kỳ nháy mắt tinh nghịch với tôi, của chiếc trực thăng đóng lại, chiếc trực thăng đó bay đi rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng chiếc máy bay đó bay xa, thật sự giống như vừa nằm mơ vậy.
Chỉ đến khi cúi đầu nhìn thấy trong tay tôi chiếc hộp tròn tròn, tôi mới biết đây là sự thật.
Thằng cha này đang làm trò gì thế? Rốt cuộc là cho tôi cái gì thế?
Tôi đóng cửa sổ lại, cầm chiếc hộp nhìn đi nhìn lại mấy lượt, cẩn thận mở chiếc hộp kết hình bươm bướm màu tím tinh xảo, phát hiện bên trong là một bông hoa tu-lip tuyệt đẹp.
Không phải chứ, hôm nay là ngày lễ gì thế? Tại sao lại có hoa tu-lip?
Tôi chớp chớp mắt, phát hiện bông hoa tu-lip xinh đẹp đó thật ra là kem socola hình hoa tulip.
Hình dáng cây kem đó, sinh động như thật, giống như đúc.
Bên cạnh bông hoa tu-lip đó còn viết một tấm thiệp, trên thiệp viết: Nhuỵ Nhuỵ, biết em thích ăn socola, cho nên anh đặt cho em kem socola nổi tiếng nhất Hà Lan, tại vì sợ tan mất, cho nên mang đến tặng em ngay, socola sẽ khiến cho người ta quên hết mọi phiền não.
Ký tên: Thiên Kỳ
Tôi sững sờ ở đó, thằng cha này thật là!
Tôi cầm lên chiếc thìa bạc nhỏ, xúc thìa kem đó cho vào mồm, thật sự rất ngon rất ngon.
Dạ Thiên Kỳ......
Tôi nên đối diện với thằng cha này thế nào đây?
Ăn xong kem, tôi đánh răng rồi lên giường nằm, mặc dù rất mệt, nhưng tôi vẫn không ngủ được, mắt mở thao láo nhìn chú gấu bông pikachu đáng yêu và cục san hô màu xanh lấp lánh đó.
Ôi........
............
Trong một tháng tiếp sau đó, tôi phải luôn theo sát kiến trúc sư của hoa viên Đỉnh Minh, giám đốc dự án và mấy thư ký của dự án ở công trường, tôi chăm chỉ ghi chép tất cả những báo cáo hàng ngày, mỗi ngày đều thông qua hòm thư điện tử gửi cho Lạc Mộ Thâm.
Tôi không gọi điện cho anh ta, tại vì, tôi sợ nghe thấy giọng nói của anh ta, tim của tôi sẽ lại hồi hộp không ngừng, càng vì tình cảm đối với anh ta mà cảm thấy ấm ức.
Rất nhiều lần, tay của tôi tìm trên điện thoại số điện thoại của anh ta, nhưng vẫn không gọi đi.
Mỗi bức thư điện tử của tôi, Lạc Mộ Thâm đều chăm chỉ trả lời tôi, ngữ điệu trong thư cũng vẫn bình thường, còn quan tâm hỏi tôi tình hình ở công trường, mỗi lần nhìn thấy thư của anh ta, tôi vẫn có cảm giác anh ta vẫn quan tâm tôi, thích tôi.
Mỗi ngày, tôi đội mũ bảo hộ cùng với giám sát đi ra đi vào công trường rất nhiều lần, trên người trên mặt đều là bụi đất, cảm giác giống như nông dân làm ruộng vậy.
Ban đầu cảm thấy xót xa trong lòng, có điều sau đó, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.
Tôi phát hiện tôi ở công trường, tự do thoải mái hơn khi ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm.
Ở đây, tôi ở bên cạnh những người công nhân chất phác, khi nghỉ trưa, chúng tôi ăn cơm cùng nhau, tôi còn hát cho bọn họ nghe, những nam tử hán chân chất đó còn gọi tôi bằng cái tên rất thân mật: thư ký chim sơn ca.
Tôi không cần phải nghĩ đến Lạc Mộ Thâm có thích tôi hay không, tôi cảm thấy bản thân mình thật sự vui lên rất nhiều.
Đặc biệt những ngày này, tôi sống tràn đầy năng lượng, không giống như khi ở tập đoàn Lạc Thị, mỗi ngày đều đối diện với những thứ giả dối, hoặc là ánh mắt nịnh bợ, không cần phải không bận cũng giả vờ bận, sau đó về nhà ngủ cũng không ngon.
Nhữg ngày này, thông thường sau khi tôi về nhà tắm rửa xong ngủ rất ngon.
Hơn nữa mấy ngày này, Dạ Thiên Kỳ hễ tan làm xong liền đến công trường tìm tôi, có lúc, tôi từ chối, cũng có lúc sẽ cùng anh ta đi ăn cơm, thái độ của tôi đối với anh ta không giống trước kia, tôi cảm thấy con người anh ta rất tốt, ít nhất không giống như lời Lạc Mộ Thâm nói.
Có lẽ, tại vì hai người do có mâu thuẫn gì đó mới coi nhau như kẻ thù, ân oán giữa bọn họ không liên quan gì đến tôi?
Ngày hôm đó, tôi đang bận tíu tít, thì nghe thấy giám đốc dự án vui mừng chạy đến: “ Thư ký Tô, Lạc Tổng của chúng ta qua đây khảo sát dự án.”
Tôi lập tức sững người lại, Lạc Tổng đến sao?
Lạc Mộ Thâm?
Anh ta đến rồi sao?
Tôi giật mình quay người lại, quả nhiên nhìn thấy một tốp người vây quanh lấy Lạc Mộ Thâm đi về phía công trường bên này.
Tôi lấy hết sức chớp chớp mắt, thật sự là Lạc Mộ Thâm, chỉ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm trên người mặc bộ quần áo lao động màu bạc, đầu đội mũ bảo hộ màu trắng, mặc như thế hiện rõ vẻ hào phóng hiên ngang.
Bên cạnh anh ta, còn có Phó Tổng Tần, còn có một vài lãnh đạo, và hai người con gái xinh đẹp, tôi nhận ra đó là thư ký tổng giám đốc Tần Cương và Trần An An.
Người đã từng là bạn tôi Trần An An, tôi không biết bây giờ tôi còn có thể gọi cậu ta là bạn tôi nữa hay không?
An An trên người cũng mặc bộ quần áo công trường duyên dáng, đội mũ bảo hộ, trong ánh mắt cậu ta nhìn tôi ánh lên nụ cười, vẻ mặt phấn khởi.
Tôi nhìn không hiểu ánh mắt đó của cậu ta, nhưng tôi nhìn thấy trong ánh mắt đó là vẻ khách sao, không còn thân thiết như ngày xưa nữa.
Tổng kiến trúc sư và vài vị giám đốc dự án cũng qua đón, tôi nghĩ mình cũng nên đi qua bên đó mới phải.
“ Lạc Tổng đến rồi.” Sau khi tổng kiến trúc sư chào hỏi Lạc Mộ Thâm, hỏi thăm phó tổng Tần và vài vị lãnh đạo khác.
Tôi cũng đành phải đến chào hỏi Lạc Mộ Thâm và mọi người.
Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm liếc nhìn tôi một cái, tôi giả bộ không nhìn thấy, đứng ở bên cạnh hỏi thăm Tần Cường và Trần An An.
“ Tiểu Tô.” Tần Cương cười nhìn tôi, “ Em không ở công ty, chị thấy nhớ em rồi đấy.”
“ Thế sao? Em cũng nhớ mọi người.” Tôi cười nói, ánh mắt nhìn Trần An An, An An kiêu ngạo đứng ở đó, giống như một con chim công xinh đẹp.
“ Nhuỵ Tử, đúng thế, bọn mình rất nhớ cậu, vốn dĩ muốn cùng cậu kề vai sát cánh, nhưng Lạc Tổng lại điều cậu đến đây.” Trần An An ra vẻ quan tâm cười nói, “ Mệt lắm phải không? Nhìn mặt cậu đầy bụi đất, cậu gầy đi rồi!”
“ Không sao, cũng là cơ hội để mình rèn luyện!” Tôi cười nói.
Trần An An thận trọng cười: “ Đúng thế, ở đây đúng là có cơ hội rèn luyện bản thân!”
Kiến trúc sư đưa Lạc Mộ Thâm và vài vị lãnh đạo khác đi tham quan công trường hoa viên Đỉnh Minh, sau đó báo cáo với Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm mỉm cười: “ Tôi biết rồi, mỗi ngày, thư ký Tô đều rất chăm chỉ cẩn thận báo cáo với tôi.”
Tổng kiến trúc sư cười nói: “ Lạc Tổng, ngài cử thư ký Tô đến làm việc thật sự năng lực làm việc rất cao, có cô ấy trợ giúp, tôi thật sự đỡ hơn rất nhiều, chủ yếu tôi quản lý phương diện thi công, còn lại đều do thư ký Tô giúp tôi làm hết, chúng tôi rất ung dung thoải mái, thư ký Tô rất đáng yêu, công nhân đều thích cô ấy.”
Tôi cảm thấy hơi ngại, Lạc Mộ Thâm lại liếc nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của anh ta vẫn là nét gì đó xa xăm khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...