Ông ấy cầm lấy bức tranh, cười đưa cho tôi : " Cô gái, tặng cô!"
Tôi ngạc nhiên nhận lấy bức tranh vẽ đó, dường như không thể buông tay, thật không ngờ, ở đây lại có một cao nhân như thế, vẽ mà giống như in, mà ông ấy lại chỉ ở một quảng trường bình thường như thế này.
" Cảm ơn ông." Tôi nói với cụ ông đó.
" Không có gì, phải nói là, tôi có duyên với đôi vợ chồng nhỏ các cháu." Cụ già đó cười nói, " Được rồi, hôm nay vẽ thế là đủ rồi, tôi phải về nhà đây."
Vợ chồng nhỏ? Hôm nay đã có hai người nói chúng tôi là một cặp vợ chồng rồi đấy....
Trời ơi!
" Chúng cháu không phải là....?" Tôi cảm thấy trên mặt mình nóng ran, muốn nhanh chóng giải thích, nhưng Dạ Thiên Kỳ lại nói với ông ấy, " Đúng ạ, ông, chúng cháu chính là một cặp vợ chồng. Cô ấy là vợ cháu, cháu là chồng của cô ấy."
Ông ấy thu dọn đồ đạc, rồi rời khỏi nơi này rồi.
Nhìn dáng đi của cụ ông ấy, tôi chớp chớp mắt, làm động tác giơ cao tay lên chào, Dạ Thiên Kỳ ôm đầu : " Này này, Nhụy Nhụy, sao không dịu dàng với anh một chút được sao? Anh nói chúng ta là vợ chồng, cũng chỉ là để hãnh diện một chút, nếu không thì người ta lại nghĩ anh không theo đuổi được em, sẽ cảm thấy anh là người kém cỏi, không có tác dụng gì."
Tôi nhìn bộ dạng anh ta lúc đó, thật sự chẳng thể tức giận nổi nữa.
Đúng lúc này, có một giọng hát từ đằng xa truyền lại, nghe rất vui tai.
Tôi quay đầu lại, thì ra ở quảng trường có một cô gái đang bế một bé gái khác trên tay vừa đi vừa hát. Cô gái ấy ngày nào cũng tới đây, dùng giọng hát ngọt ngào của mình để làm vơi bớt những buồn phiền, mệt mỏi của những khách đi qua.
Tin rằng em vẫn ở đây
Như chưa từng rời xa
Tình yêu của anh giống như thiên sứ bảo vệ em
Nếu sinh mệnh chỉ đến được đây
Từ đây không có anh
Anh sẽ tìm một thiên sứ yêu thương em thay anh
............
Tôi đón lấy những tia nắng, khẽ mở to đôi mắt.
Một thiếu nữ xinh đẹp, một thiên nga trắng, một đôi mắt sáng, một giọng hát êm dịu....
Tất cả đều rất đẹp, khiến ai cũng phải cảm động. Dạ Thiên Kỳ khẽ nói : " Anh cũng hi vọng có thể làm một thiên sứ, để luôn bên cạnh bảo vệ em!"
Tôi quay đầu lại, im lặng nhìn Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ cười nói : " Thực ra, em có thể suy nghĩ về anh một chút, thực ra, em chưa nhìn nhận anh một cách kỹ càng, anh cũng đẹp trai mà!"
Khi anh ta nói ra những lời này, trên mặt cũng đã hiện ra một chút ngượng ngùng.
Bộ dạng anh ta lúc đó, dường như đã làm mờ đi vẻ trăng hoa và gian giảo của anh ta. Giống như là đã thay bằng một con người hoàn toàn mới.
Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như đã quên đi mình muốn nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ của tôi lúc đó, Dạ Thiên Kỳ liền cảm thấy ngại ngùng.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt mũi, như đang suy nghĩ cách hóa giải sự lúng túng của mình lúc này.
" À, chúng ta đi ăn gì đó đi ? Sáng nay anh chưa ăn gì cả, giờ đói meo rồi đây! Lát nữa chắc lả đi trong vòng tay của em mất, như thế em lại phải hô hấp nhân tạo cho anh đấy." Ánh mắt Dạ Thiên Kỳ nhìn bâng quơ, anh ta dường như không dám nhìn thẳng vào mặt tôi, giống như bản thân vừa làm việc gì đó sai trái.
Đứng trước tôi, Dạ Thiên Kỳ từ một người đàn ông cao to lực lưỡng, bỗng chốc như trở thanh một cậu học sinh bé nhỏ.
" Tôi thế nào cũng được." Tôi nghĩ một lúc, khẽ nói.
Dạ Thiên Kỳ đã cố gắng làm tôi vui vẻ như thế, tôi cứ tiếp tục mặt lạnh như thế, liệu có phải là không có chút tình người nào không?
" Vậy, chúng ta đi ăn thịt nướng ? Anh biết một nơi có món thịt nai nướng rất thơm ngon." Dạ Thiên Kỳ tỏ ra vui mừng nói.
" Thế nào cũng được, tôi ăn gì cũng được, không kén chọn đồ ăn." Tôi thẳng thắn nói.
" Tốt, vậy chúng ta đi ăn thịt nai nướng." Dạ Thiên Kỳ lúc này vui mừng giống như một đứa trẻ.
" Không được quá đắt nhé." Tôi cười nói.
Tôi bây giờ không còn giống với tôi trước đây luôn từ chối những lời mời của người khác, đây có phải là một tín hiệu tốt không đây?
.......
Nửa tiếng sau
Một quán thịt nướng khắp nơi đều là mùi thịt nướng thơm phức
Một phòng nhỏ có phong cảnh bên trong rất bắt mắt
Dạ Thiên Kỳ và tôi mỗi người ngồi một bên bếp nướng.
Chiếc giá nướng trên bếp đang nướng một miếng thịt nai tẩm dầu thơm phức, mùi thơm của nó dường như kích thích cơn thèm ăn của con người lên đến tột độ.
Dạ Thiên Kỳ thích thú vừa cầm lấy chiếc kẹp lật miếng thịt đang nướng, vừa gắp những miếng thịt đã nướng chín cho vào bát của tôi, miệng thì không ngừng nói : " Nhụy Nhụy, đây là miếng thịt nai anh tận tay nướng cho em, mau ăn đi, anh sẽ cố gắng đền bù cho em, nhìn đi này, giờ em gầy như thế này, cảm giác một cơn gió thổi qua cũng làm em bay đi mất."
Tôi cười nhìn anh ta, sau đó gắp lấy miếng thịt nai đã nướng chín, cắn một miếng, ừ, đúng là rất thơm.
Không mỡ không ngán, hơi tê tê cay. Rất thơm ngon.
" Ngon không ? " Dạ Thiên Kỳ tràn đầy kỳ vọng nhìn tôi hỏi.
" Ừhm, ngon lắm." Tôi cười gật gật đầu, " Đúng là không muốn khen anh, nhưng quả thật đúng là rất ngon, trình độ nướng thịt được lắm."
" Đó là, trước đây, anh bảo em đi ăn cùng anh, em sống chết từ chối, cứ như là anh sẽ hạ độc em vậy, thực ra, kỹ thuật của anh tốt lắm, đặc biệt là nướng thịt cho cô gái mà mình thích, anh sẽ chăm chú, tỉ mỉ nướng...." Anh ta cười tươi, và rất chân thành.
" Ồ?" Tôi cố ý đùa nghịch nhìn anh ta, " Nói như thế, tức là kỹ thuật lợi hại của thiếu gia Dạ chúng ta đều đã được luyện thành công rồi? Rút cuộc trước đây đã nướng thịt cho bao nhiêu cô rồi?"
Dạ Thiên Kỳ vội lắc đầu : " Nhụy Nhụy, anh nói anh chưa từng có bạn gái, sao em lại không tin anh nhỉ, chẳng phải đã nói từ lâu rồi sao, con mắt của anh đòi hỏi cao lắm, em nghĩ rằng cô gái nào anh cũng thích sao ? Anh thích em, giống như chuột yêu gạo vậy."
" Xí, đừng có sến nữa, tôi cũng không quan tâm thiếu gia Dạ là thật lòng hay không đâu!" Tôi cố ý nói.
Tôi nói như thế, Dạ Thiên Kỳ dường như càng hốt hoảng hơn.
" Anh thề, sau này anh chỉ nướng thịt cho em." Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
" Tôi có nói như thế đâu, thiếu gia Dạ sao phải tự làm khổ mình thế hả ? " Tôi cố ý tỏ ra không quan tâm, cho miếng thịt vào miệng nhai, thơm!
" Này, em đừng tỏ ra như thế được không ? " Dạ Thiên Kỳ với khuôn mặt đáng thương phụng phịu nói, " Cầu xin em, đừng có làm cao quá như thế có được không, đừng thử lòng anh mãi như thế có được không, em cứ chẳng thèm quan tâm để ý gì đến anh như thế, anh sẽ đau lòng lắm, làm như thế em vui sướng lắm có phải không?"
Anh ta nói như thế, làm tôi chẳng thể nhịn được cười.
Thực ra, đúng là anh ta cũng rất đáng yêu.
Cũng có thể trước đây thái độ của tôi đối với anh ta quá không tốt ?
Đặc biệt là khi mỗi lần anh ta hoảng hốt, nói cũng không ra câu, lắp ba lắp bắp, như một đứa trẻ, nhìn cũng rất đáng yêu.
Còn con người anh ta đẹp trai lắm tiền thì không nói, những người đẹp chạy theo anh ta thì chẳng thể đếm, anh ta đúng là một nhân vật giết người không đến mạng.
Bảo làm sao có nhiều cô gái xinh đẹp chạy theo anh ta như thế, cứ như là ông mật thấy đường vậy, thật chẳng có đạo lý gì cả.
" Không giận nữa chứ ?" Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, anh ta tràn đầy hi vọng nói.
" Tôi đâu có tức giận gì! Tôi đâu có phớt lờ anh?" Tôi cố ý nhìn Dạ Thiên Kỳ, " Tôi ăn thịt một cách rất tập trung mà!"
Dạ Thiên Kỳ nghe tôi nói thế, lại càng thêm hoảng hốt, cứ nghĩ là tôi không hề để ý đến anh ta, tâm trạng chẳng thể bình thường lại, " Anh biết, em không muốn gặp anh. Em chỉ thích một kẻ mông chó là tên sếp Lạc Mộ Thâm của em, em thử nói xem, anh có gì không bằng hắn ta chứ ? Là người không bằng hắn ta, hay là anh không có tài như hắn ta ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...