Chương 98: Thanh danh đại chấn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một đám võ giả nhìn thấy Lưu công tử bị người cho một kiếm chém trọng thương, điều này khiến bọn hắn không thể tin vào mắt mình, thậm chí có người còn tưởng rằng bị mình hoa mắt, không khỏi lấy tay dụi dụi hai con ngươi sau đó nhìn lại.
Bọn họ không biết vị thanh y nam tử kia dùng loại kiếm pháp gì mà lại có thể dẫn động bầu trời biến hóa như thế, hơn nữa, những thanh hư ảnh kiếm quang kia là cái gì?
“Ta đi! Các ngươi có biết hư ảnh kiếm quang kia là cái gì không? Lưu công tử bị trúng đòn liền sau đó bị người cho đả thương?”
“Ngươi nói ta mới để ý, dường như Lưu công tử bị bạch quang nổ trúng người, liền đứng yên tại chỗ không còn nhúc nhích thì phải.
”
“Đúng ah! Đây là loại kiếm pháp gì? Không phải là Thiên cấp công pháp đi?”
Nhất thời,
Một đám võ giả không khỏi lộ ra chấn kinh thần sắc!
Bọn hắn không ngờ Lưu công tử trước kia hảo hảo chiến mấy trăm chiêu không rơi vào hạ phong, bỗng chốc lại bị người cho đánh bại nhanh như vậy.
Nếu chuyện này mà truyền ra mà nói, không chừng Lưu gia sẽ nhận đả kích vô cùng lớn, người ngoài căn bản sẽ không quan tâm ngươi đánh mấy trăm chiêu bất phân thắng bại hay không, người ta chỉ cần biết, ngươi thậm chí một chiêu của tán tu đều không đỡ nổi.
Điều này chính là một đả kích lớn đối với một gia tộc có tiếng ở Đông vực thế này, mặc dù người thua chính là Lưu Đổng, nhưng khi ngươi ra ngoài lịch luyện chém giết chính là người của tông môn, gia tộc.
Mọi việc điều lấy lợi ích của gia tộc làm đầu!
Thua không mất mặt, thua bởi một chiêu mới là mất mặt!
Trong lúc cả đám đang xôn xao nghị luận, không biết tiếp theo sẽ làm cái gì cho phải thì Mộ Dung Thiên dần dần bay về phía đám người, điều này khiến cả đám sắc mặt đại biến!
“Không nên a!”
“Ta…ta không có tham gia vào chuyện này ah!” có võ giả sợ vãi linh hồn, hai chân run cầm cập té ngã trên mặt đất, thần sắc tái nhợt nhìn về phía thanh y nam tử đang ngự không đến gần.
Bọn hắn xuất hiện ở đây đa phần đều là hướng về phía Nhất Minh mà tới, mà giờ khắc này Lưu công tử đã bại trận rút lui, hiển nhiên là đến lượt bọn hắn!
Mộ Dung Thiên thân thể bay đến phụ cận đám người, ánh mắt nhìn xuống, trong tay vẫn còn nắm lấy trường kiếm trong tay, nhất thời không gian lâm vào tĩnh mịch, thậm chí cả tiếng ruồi bay còn có thể nghe được.
“Tiền… tiền bối, nếu… nếu ta nói, ta chỉ là vô tình đi… đi ngang qua, người có tin hay không!” có tên võ giả mặt tái không còn chút máu, lên tiếng nói.
“Đúng…đúng ah! chúng… chúng ta chỉ là vô tình đi ngang qua, thấy bên này náo nhiệt quá lớn, cho nên mới hiếu kỳ đến xem náo nhiệt mà thôi.
”
Lập tức có võ giả đứng là phụ họa đồng ý, thần sắc thấp thỏm vô cùng, không biết vị tiền bối kia có giận quá tiện tay bế bọn hắn đi tây thiên hay không.
Bọn hắn đến bây giờ vẫn không thấy vị tiền bối kia đây là thái độ gì, thậm chí một lời cũng chưa từng nói ra, chỉ lẳng lặng đứng giữa không trung liếc nhìn bọn hắn.
“Biết như vậy ta liền không có tham gia vào việc này rồi, không khéo liền đem tính mạng cho quẳng vào!” có võ giả trong lòng thầm mắng chính mình không thôi.
Quả thật đồ tốt đồ thơm đều không có tự dưng từ trên trời rơi xuống ah!
500 khối linh thạch dường như nhìn thơm vô cùng, nhưng phải có mạng để hưởng mới được, bây giờ 500 khối linh thạch còn chưa thấy đâu, tính mạng đều phải treo lên, điều này khiến bọn hắn hận không thể đem mình mắng cẩu huyết lâm đầu.
“Được rồi! Ta cũng không có ý định lấy mạng của các ngươi, các ngươi đi thôi.
”
Mộ Dung Thiên khoác khoác tay, nói.
Hắn quả thật không có ý định diệt sát đám người này, giết một đám người không hề có ý chí chiến đấu quả thật nhàm chán muốn nản, trường kiếm lập tức thu vào, tay cầm hồ lô rượu ực một hớp, sau đó xoay người rời đi.
Đối với đám người này, Mộ Dung Thiên biết bên trong còn có không ít thám tử, tán tu thậm chí sát thủ để mắt tới Nhất Minh, chỉ cần bọn hắn thức thời không đi tìm chết thì Mộ Dung Thiên cũng không quản bọn hắn làm cái gì.
Cả đám võ giả nghe lời này dường như nghe được tiên âm đồng dạng, cả đám trong lòng nhảy cẩn hoan hô, hận không thể vỗ tay khen hay một cái!
Oanh oanh liệt liệt Đông Phương trấn một trận chiến hạ màn kết thúc, tại các phe thế lực tán tu, gia tộc, tông môn, sát thủ chứng kiến dưới.
Quang Minh Điện đệ tử Nhất Minh một thân một mình giết ra khỏi vòng vây, sau đó còn đón đỡ một kích đánh lén của nửa bước Chân Nguyên cảnh vẫn không hề vẫn lạc, cuối cùng càng dẫn đến hai vị nửa bước Chân Nguyên cảnh xuất thủ giao chiến.
Trận chiến này, đánh bay một nửa thị trấn tan nát hầu như không còn, một vị tán tu thanh y nam tử với kiếm pháp thần hồ kỳ kỹ, một kiếm đánh bại tứ công tử Lưu gia.
Từ đó, cả hai người thanh danh đại chấn!
Tin tức trải qua đủ mọi loại con đường truyền về Thương Minh Thành, thậm chí truyền ra khỏi Thương Minh vực.
Khắp nơi đều kinh ngạc không thôi!
Chỉ là một bát trọng võ giả được Thiên bảng chọn trúng, điều này còn không có bị những đại nhân vật để ý bao nhiêu, nhưng sự tình lần này náo động ra ngoài khiến bọn hắn không thể coi thường!
Phải biết, một võ giả bát trọng dù sao cũng không phải là không thể không chết, bọn hắn còn nghĩ rằng, lần này dưới sự vây công của một đám cửu trọng võ giả, thậm chí sát thủ xuất động sẽ khiến Nhất Minh hồn về u minh, nhưng không ngờ rằng, cái tên Nhất Minh này lại khiến bọn hắn rung động không thôi.
Một người độc chiến mấy chục tên võ giả vẫn còn sống sót trở ra!
Có người nói, tên tiểu ma đầu này chẳng qua là có cường giả trợ giúp mà thôi.
Lại có người nói, tên tiểu mà đầu này chiến lực phi phàm, không phải bình thường võ giả có thể so sánh.
Nhất thời,
Đủ mọi loại tin tức đều truyền ra, có người không ngừng vỗ tay khen hảo hảo chua cay, có người lại mặt mày khó chịu ghen tị vô cùng.
Thời gian không bao lâu, từ một tên Khai mạch hậu kỳ liền tiến vào Tôi Thể bát trọng, hơn nữa còn không phải là bình thường bát trọng.
Thế giới này có đủ mọi loại kỳ ngộ, nhưng tu vi tinh tiến nhanh như thế này khiến một số thế lực đối với Nhất Minh e ngại vô cùng.
Không thể không nói, Đông Phương trấn một trận vây quét, đem Quang Minh Điện im hơi lặng tiếng bấy lâu nay đẩy lên đầu ngọn gió, các phương thế lực tại Đông Nam đạo cho rằng Quang Minh Điện đây là chuẩn bị quật khởi tư thế!
Với tốc độ tu luyện biến thái như thế này, còn mang danh xưng đệ nhất Tiềm Long, điều này khiến không ít thế lực ngo ngoe muốn động.
Bọn hắn tại Đông Nam đạo địa phương nhỏ thế này phân chia tài nguyên đã không đủ tiêu hao, nếu như Quang Minh Điện một khi quật khởi, chính là động tới lợi ích của bọn hắn, điều này làm sao chấp nhận cho được.
Có tin tức truyền ra là, mặc dù tên Nhất Minh này sống sót qua trận chiến này, nhưng bản thân lại bị trọng thương không nhẹ, thậm chí một cánh tay bị oanh hầu như không còn.
Nghe được tin tức này, có không ít thế lực thở phào một hơi!
Mặc dù không giết được Nhất Minh, nhưng một cánh tay bị phế, sau này sẽ không trở thành mối uy hiếp đối với bọn hắn, thậm chí các thế lực này còn vui vẻ ra mặt!
Hầu hết các phương thế lực này đều nhận được một tin tức, cường giả Chân Nguyên cảnh của Thanh Phong Hội nhằm Nhất Minh, liền bị một cường giả khác ra ngay ngăn cản, tin tức này không biết là ai phát tán ra ngoài, đa phần các thế lực đều hạ đạt một loại mệnh lệnh giống nhau y đúc.
Nếu như Nhất Minh kia không rời khỏi Thương Minh vực thì thôi, như hắn rời khỏi, trong điều kiện tiên quyết, nhất định phải cầm xuống khối Huyết Tinh Thạch này, thậm chí có thể đem người cho chém giết.
Nhân vật như vậy nếu không đắc tội thì thôi, một khi đắc tội phải chân chính diệt cỏ tận gốc, miễn trừ tai họa về sau.
Bọn hắn đối kháng Linh tộc đã đủ mệt rồi, nếu như có tên Nhân tộc kẻ thù nhìn chằm chằm hẳn sẽ không thoải mái gì.
Nhưng khối Huyết Tinh Thạch dụ hoặc trước mắt, ai sẽ giữ vững được bản tâm?
Nếu như nói chờ Nhất Minh trưởng thành về sau, còn không bằng bản thân hưởng dụng tăng cao tu vi, đối kháng Linh tộc.
Các loại ý nghĩ như thế này đều xuất hiện trong đầu của các thế lực.
Nhất thời,
Sóng êm biển lặng!
Nhưng chỉ là nhất thời mà thôi…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...