Nhục Thân Thành Thánh


Chương 73: Thương đội
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Sự việc diễn ra lần này khiến Sở gia bị lâm vào cục diện vạn người chỉ trích.
Mặc dù Thương Minh Vệ không có hành động gì nhưng bách tính nơi này không có quản nhiều như vậy.

Bọn họ chỉ cần biết đầu mâu chỉ vào Sở gia nhưng Sở gia gia chủ lại không có phản bác gì là đủ rồi.
Hơn nữa, Sở gia lại phát ra phù chiếu với lượng ban thưởng ngút trời thế này liền khiến một đám võ giả cũng không có hứng thú với chuyện Sở gia làm gì nữa.
Bọn họ giờ khắc này đang lật tung cả Tây thành nhằm tìm ra tung tích của Nhất Minh kia.
Thậm chí có một số gia tộc còn phái người ra ngoài tận dụng mối quan hệ truy tra hành tung của tiểu tử này.
Thiên Điện mặc dù có ra mặt bảo hộ Nhất Minh khỏi Linh tộc nhưng đó chỉ là thái độ đối với địch nhân.

Còn đối với Nhân tộc bên trong, bọn họ không có nhúng tay quá nhiều.
Nếu như Nhất Minh tên kia bị đồng cấp võ giả giết chết, thì coi như hắn không bằng người, chết không có gì đáng tiếc.
Nhưng nếu có người ỷ lớn hiếp nhỏ, phá hư quy củ thì là chuyện khác.
Thiên Điện lập ra quy củ này chính là hạn chế trẻ con đánh nhau nhưng thằng già ra mặt!
Nếu không có quy củ này thì Nhân tộc e rằng đã không còn tương lai.
Tỉ như cháu ngươi đánh không lại cháu ta, ngươi liền ra mặt dạy dỗ thì còn ra thể thống gì? Nếu ngươi đã không để ý mặt mũi thì ta cần gì phải tuân thủ quy củ?
Dần dần, từ một chuyện nhỏ nhặt trở thành chiến tranh gia tộc hay tông môn thì quả thật là trò cười cho thiên hạ!

Bây giờ Sở gia đưa ra phù chiếu như thế này bất kỳ ai cũng có thể ra tay.

Nhưng nếu có người ỷ lớn hiếp nhỏ trắng trợn ra tay không nể mặt mũi, một khi bị người ngoài biết được thì gia tộc, tông môn sau lưng phải gánh chịu áp lực không nhỏ!
Mặc dù nói quy củ là quy củ, nhưng nếu có người ngấm ngầm âm thầm ra tay thì không có ai quản được việc này.
Dù sao thì một người đã chết cũng có còn ý nghĩa gì nữa.
Chính vì vậy, bây giờ Nhất Minh hiện đã trốn khỏi Thương Minh Thành từ sớm!
Trước đó, hắn ở trong quán rượu gần Sở gia đã nghe thấy không ít tin tức hữu dụng.
Một trong số đó chính là phù chiếu giết hắn được Sở gia ban bố ra ngoài.

Tửu lâu là chỗ tập trung không ít các võ giả giang hồ cùng phong môi ở đây, vì vậy bên trong Sở gia có bất kỳ hành động gì đều được bọn họ biết rõ rành rành.
Còn thêm một điều nữa, chính là sáng nay Sở gia có một chuyến thương ra ngoài Thương Minh Thành.
Nhất Minh nghe được hai tin tức này gần như cùng một lúc, cho nên hắn mới tranh thủ thời gian thoát khỏi Tây thành trước khi quá muộn.
Giờ này,
Nhất Minh hắn đang cách cửa Tây thành về phía nam hơn năm dặm, hắn bây giờ đang mặc một bộ y phục bình thường vô cùng, trên đầu còn mang một chiếc mũ có màn đen phủ xuống che kín khuôn mặt đang theo sau đoàn thương nhân của Sở gia.
Trời nắng chan chan, trên đường có không ít sỏi đá, từng đợt nóng bức không ngừng thổi vào mặt khiến các thương nhân không khỏi chảy mồ hôi.
Đoàn thương nhân di chuyển bằng ba cỗ xe ngựa, phía sau kéo theo một đống hàng hóa được sắp xếp gọn gàng cùng một cái mái che dùng để che nắng, che mưa bao bọc phía sau.
Bên trong đoàn thương nhân còn có không ít võ giả cầm kiếm, cầm đao đang cưỡi ngựa ở xung quanh.
Nhất Minh không biết đám này có tu vi thế nào, nhưng chỉ cần không có Chân Nguyên cảnh là được!

Nếu bên trong có Chân Nguyên cảnh hắn liền không nói hai lời quay người rời đi.
Nhất Minh cưỡi ngựa chạy ở phía sau cách thương đoàn khoảng hai dặm đường.

Hắn không có ý định ra tay lúc này, mà sẽ chờ đến khi đoàn thương nhân đi cách xa một chút nữa rồi ra tay sẽ tiện hơn!
"Dù sao thì bản thân ta cũng đã kết thù với Sở gia con mẹ nó rồi, cướp thêm một chút hẳn là nước chảy thành sông sự tình." Nhất Minh cười hắc hắc thầm nghĩ trong lòng.
Mà lúc này, bên trong thương đội.
"Lý thúc, phía sau hình như là có người theo sau chúng ta." Một thanh niên thoạt chừng 18 tuổi hướng về một lão giả áo xám, nói.
Lão giả áo xám chính là thành viên trong tông gia Sở gia, lão đảm nhiệm công việc thương mại trong đoàn thương lần này, thương nhân không những chỉ là mang sản phẩm đi bán, mà còn phải bán với giá tốt nữa cơ, việc này đòi hỏi phải có kinh nghiệm trong việc đàm phán mới được.
Nghe thanh niên nói vậy lão cũng quay đầu nhìn lại phía sau nhìn một cái, nói:
"Không có việc gì, chúng ta nhiều người như vậy hẳn là không có vấn đề, chắc là chung đường mà thôi, không cần để ý quá!"
Nói xong, lão căn dặn tiếp:
"Đi tiếp thêm một chút nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở cây cổ thụ phía trước, cố gắng đến khi trời tối phải đến được thị trấn."
Nghe vậy, đám người cũng không có phản đối gì, dù sao muốn rời khỏi Thương Minh Vực cần chí ít 2-3 ngày cưỡi ngựa mới được.

Nhưng nếu theo tốc độ của thương đoàn thì chí ít bốn ngày mới có thể ra khỏi.
"Lý thúc, người nói xem có phải hung thủ giết Sở Khanh công tử là Nhất Minh kia không? Ta nghe nói sáng nay tông gia phát ra phù chiếu tốn hẳn 500 khối linh thạch để giết người này." thanh niên thần sắc hớn hở ngồi bên cạnh lão giả nói.
Đám võ giả xung quanh nghe được lời này trong lòng hơi động!

500 khối linh thạch ah!
Đây là hắn đi bao nhiêu chuyến tiêu mới góp đủ số lượng này?
80?
100?
Lão giả nghe được lời này, thần sắc nghiêm nghị nói:
"Ngươi không được nói chuyện này với thái độ như vậy, nếu như gia chủ biết được thì ngươi chêt chắc, có biết chưa?"
Lão già áo xám biết tình hình của gia tộc, gia chủ không hề ưa thích phân gia bọn họ, nếu như gia chủ nghe được lời này liền có thể mang bọn họ cho diệt cũng không ai dám nói cái gì.
Dù sao thì gia chủ hắn chỉ cần một cái cớ mà thôi!
Lão trong gia tộc cũng chỉ đảm nhiệm công việc đàm phán giá cả trong một số chuyến tiêu mà thôi.
Thanh niên nghe được điều này liền biết mình có chút bay, ngay lập tức liền thu liễm thái độ ngồi im không nói.
Thời gian trôi qua,
Đám người cuối cùng cũng đến được gốc đại thụ bên dưới, tán cây đại thụ to lớn vok cùng, nó bao trùm cả một mảnh đất rộng lớn.
Đám người tiến vào nơi này dường như được sống lại đồng dạng!
Trời bên ngoài nhiệt độ nóng bức vô cùng, nhưng bên dưới tán cây lại cảm nhận được một dòng sương lạnh bao phủ.
Điều này khiến đám người tựa như đi trên sa mạc lại gặp được một cơn mưa đồng dạng.
Vô cùng thoải mái!
Có người không nhịn được liền lăn xuống đất nằm vươn vai một cái, cảm giác sảng khoái nó chạy từ đầu đến chân, không khí trong lành mang theo từng tia lành lạnh vô cùng dễ chịu!
Bên trong đoàn thương nhân chỉ có bốn người là có tu vi, hầu hết những người còn lại đều là phàm nhân bình thường.
Nhất Minh đi đến phụ cận liền có thể dễ dàng biết được điều này, dù sao thì võ giả hay phàm nhân nhìn vào liền có thể biết ngay.
Nhất Minh cưỡi ngựa từ xa chạy lại.
"Hí…!"

Tiếng ngựa vang lên, Nhất Minh kéo căng dây thuần dừng ngựa tại chỗ dần dần bước chậm đến trước mặt đám người.
Đám người thương đoàn nhìn thấy một người che kín mặt không khỏi dâng lên một cảm giác bất an trong lòng.
"Không lẽ là cướp ah?"
Lão già áo xám cũng không ngoại lệ, lập tức bật dậy, thần sắc cảnh giác nhìn về phía nam tử che mặt phía trước.
"Các hạ theo chúng ta lâu như vậy là có việc gì?" hít một hơi thật sâu, lão già áo xám bước lên phía trước chắp tay, hỏi.
Nhất Minh quan sát đám người, ai nấy đều cảnh giác cao độ khiến hắn không khỏi bật cười một cái, nhưng khi hắn nhìn sang một võ giả trong đó thì đôi mắt khẽ híp.
"Tiểu tử, ngươi đây là cười cái gì?" Một tên võ giả cầm kiếm nhịn không được tức giận quát!
Hắn mặc dù không có nhận ra dung mạo của đối phương, nhưng bọn hắn ở đây có bốn người, hơn nữa còn có cửu trọng ở bên trong, cho nên hắn có cảm giác đám người mình tựa như bị khinh thường một dạng.
"Lui ra phía sau, không được vô lễ!" Một tên trung niên từ phía sau bước ra, trên người khí huyết dày đặc hướng về phía võ giả cầm kiếm quát một tiếng.
Tên võ giả cầm kiếm nhìn thấy đại ca mình ngưng trọng như vậy liền không dám làm ồn cái gì, ngay lập tức thối lui sang một bên, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Nhất Minh không tha.
"Các hạ thứ lỗi, tiểu đệ ta không hiểu lễ nghĩa mong các hạ đừng trách! Ta gọi Điền Trung, các hạ là người nào? Cần chúng ta hỗ trợ việc gì sao? " Điền Trung chắp tay nói.
"Ta là ai không quan trọng, Sở gia cùng ta có thù, chuyện này không liên quan đến bốn người các ngươi.

Trong thương đội có bao nhiêu linh thạch ta lấy bấy nhiêu, các ngươi tự động giao ra hay là tự ta đến lấy?" Nhất Minh nhìn sang bốn người rồi nhìn sang lão giả nhàn nhạt nói.
Nhất Minh cũng không có che giấu lai lịch ý nghĩ, dù sao thì hắn cướp chuyến tiêu này Sở gia liền sẽ nghĩ ngay lên đầu của hắn, cho nên cũng không cần phải che che lấp lấp làm gì.
Hắn biết lão chính là dẫn đội của chuyến thương lần này, nếu không phải vậy thì lão giả cũng không cần đứng ra đầu tiên..
Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng tại:
Momo:0396346764
Vietcombank:0741000639142
Đa tạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui