Chương 71: Tiếng xấu vang xa!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn một đám thi thể trên đất Nhất Minh không chút biểu tình nào, dường như việc này đối với hắn không khác gì là lẽ đương nhiên đồng dạng.
Những võ giả Tôi Thể cảnh khác nếu gặp tràn cảnh không đầu như thế này e rằng sẽ phải nôn mửa ba ngày ba đêm.
Thi thể không được trọn vẹn trước mắt đối với Nhất Minh mà nói đều không phải là cảnh tượng kinh khủng gì, lúc hắn đột phá thập mạch đã từng ở trong chiến trường chém giết qua, tràn cảnh đó còn khủng bố hơn bây giờ rất nhiều.
Thu lại trường đao trong tay, Nhất Minh đi đến bên cạnh Ngọc Nương cởi toàn bộ dây trói xuống.
Kiểm tra tình trạng cơ thể một hồi, Nhất Minh thở phào một hơi!
Thân thể Ngọc Nương nhìn như bị thương rất nặng, nhưng đa phần đều là những vết thương nhỏ mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến xương cốt bên trong, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục lại.
Mang theo Ngọc Nương, Nhất Minh rất nhanh liền rời khỏi hang động tiến về Thương Minh Thành.
Dù sao đi nữa thì hắn cũng phải nhanh chóng đưa phụ nhân này trở về y quán càng sớm càng tốt.
Thời gian dần dần trôi qua,
Trải qua hơn ba canh giờ di chuyển liên tục bên ngoài, Nhất Minh cũng đã đến Thương Minh Thành cách cửa thành không xa.
Trời lúc này đã tờ mờ sáng, bên trong thành hẳn là chuẩn bị có người thức dậy ah, giờ chắc cũng có một số thợ săn chuẩn bị tiến về Đoạn Mộc Lâm đi săn vào sáng sớm.
Nhất Minh không có tiến vào thành ý nghĩ, dù sao thì hắn vẫn đang khoác bộ đồ hắc y không tiện lộ diện trước mặt người khác.
Hắn nhẹ nhàng đặt Ngọc Nương vào cạnh cổng thành bên dưới, kế bên còn khắc một vài chữ bên dưới, sau đó để lại vài khối linh thạch rồi nhanh chóng rời khỏi nguyên địa.
Cửa Tây thành có hơi khác biệt so với những cửa thành khác, nơi này phòng vệ không có sâm nghiêm cho lắm, chỉ có một hai tên Tôi Thể cảnh gác đêm mà thôi, giờ khắc này bọn hắn còn đang ngủ chảy dãi đầy mặt kia kìa.
Nếu không thì Nhất Minh cũng không dám mạo hiểm tiếp cận cửa thành như vậy!
Nhưng hắn cũng không có rời đi quá xa, Nhất Minh tiến vào khu rừng gần đó nhanh chóng thay một bộ y phục bình thường rồi cẩn thận dò xét tình hình chỗ cửa thành.
Dù sao thì hắn cũng không thể yên tâm khi chưa thấy Ngọc Nương được người dân phát hiện, mặc dù hoàn cảnh bây giờ khá là an toàn nhưng hắn cũng không có lơ là ý nghĩ.
Rất nhanh.
Liền có hai thân ảnh từ trong thành đang từ từ tiến ra cửa thành.
"Vương Đại sư huynh, ngày hôm nay chúng ta sẽ đi săn gì đây? Gia gia mấy hôm nay bệnh tình không được tốt lắm hay là chúng ta săn heo rừng về cho gia gia tẩm bổ a?"
Một thiếu niên thoạt chừng 16 17 tuổi trên tay cầm một cái cung to, lưng đeo một chiếc giỏ chứa đầy ắp bó tên hướng về một thanh niên kế bên, nói.
"Được, theo lời đệ nói, hôm nay chúng ta săn một chút heo rừng, nhưng đệ phải nghe theo lời ta sắp xếp không được tùy tiện hành động, nếu không thì khó mà bắt được đám lợn trong Đoạn Mộc Lâm này.
"
Vương Đại cười cười hướng về Vương Nhị xoa xoa đầu, nói.
"Vương Đại sư huynh, đám heo rừng đó mạnh lắm sao? Theo giọng điệu của huynh có vẻ như đám heo rừng đó có gì lợi hại ah?" Vương Nhị mặt tràn đầy nghi hoặc, hỏi.
"Haha, đám heo rừng đó vốn không phải là thú ăn thịt gì, nhưng chúng nó rất nhạy cảm với nguy hiểm, cho nên trực diện bắt chúng nó vô cùng khó khăn, bọn chúng không những có tốc độ nhanh mà sức mạnh thân thể cũng không kém.
Cho nên đệ phải nghe theo sự dàn xếp của ta, nếu không thì rất khó mà bắt được!" Vương Đại nói.
Vương Nhị gật gật đầu tiếp tục đi về phía trước, tâm trạng vô cùng hứng khởi!
Không được bao lâu thì hai anh em đã tiến tới cửa thành Tây bên ngoài.
Đập vào trong mắt là một phụ nhân nằm bất tỉnh dựa vào cửa thành, trên người còn toát lên mùi huyết tinh đập thẳng vào mũi!
"Đại ca, đây là…!" Vương Nhị hoảng hốt nhìn lấy phụ nhân không tự chủ hô lên một tiếng.
Hắn dù sao cũng là lần đầu đi săn, cho nên đối với hoàn cảnh máu me vẫn chưa thích ứng là bao.
Trước kia Vương Nhị chỉ là ở trong thành luyện tập khả năng bắn cung cùng gia gia mà thôi, hôm nay là lần đầu mà hắn được cho phép rời khỏi thành đi săn như thế này, nhưng không ngờ lại gặp tình huống ngoài ý muốn như vầy.
Vương Đại thì không có hoảng hốt cái gì, so với Vương Nhị thì thành thục và trầm ổn hơn nhiều.
Vương Đại nhanh chóng tiến lại gần đặt tay lên mũi cảm nhận hơi thở một chút, hắn thở phào một hơi nhìn liền thấy cạnh bên phụ nhân còn khắc một dòng chữ:
“Hang động cách cửa thành Tây về phía bắc năm dặm, người của Sở gia tra tấn tàn bạo.
”
Nhìn thấy dòng chữ này, Vương Đại sắc mặt vô cùng giận dữ nhìn về phía phụ nhân trên người tràn đầy thương tích như thế này.
Đầu móng tay đều bị kim cho đâm xuyên thẳng vào trong, các đầu ngón chân cũng không hề ngoại lệ, trên người còn có li ti các đạo vết thương khiến ai nhìn vào cũng phải nổi cả da gà!
“Nhị đệ, ngươi mau chóng thông báo cho trấn thủ đại nhân đến đây, ta phải mang người đến y quán một chuyến.
” Vương Đại quay sang Vương Nhị phân phó nói.
“Được, đại ca!” Vương Nhị gật đầu một cái rồi xoay người nhanh chóng chạy đi.
Vương Đại cũng không có chần chờ ý tứ, ngay lập tức hai tay bế phụ nhân lên người, thanh âm “lạch cạch” vang lên, hắn xoay người nhìn xuống bên dưới một chút liền thấy năm khỏa linh thạch lấp la lấp lánh rơi xuống trên đất.
Vương Đại có chút hơi bất ngờ, hắn không biết người ra tay cứu phụ nhân này là ai, lại còn để lại năm khỏa linh thạch như thế này.
Phải biết, năm khỏa linh thạch đối với Nhất Minh không được xem là cái gì, nhưng đối với những phàm nhân này chính là một số tiền khổng lồ!
Chỉ cần một khối linh thạch cũng đủ để cả gia đình ăn uống phê pha cả năm trời mà vẫn không tiêu hết!
Vương Đại nhanh chóng cúi người nhặt năm khối linh thạch bỏ vào trong ngực, sau đó bế lấy phụ nhân nhanh chóng tiến vào trong thành.
Nhất Minh ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này hắn liền triệt để an tâm!
Không bao lâu sau, trong Tây thành liền truyền ra một tin tức khiến mọi người bàng hoàng!
Trong một tửu quán,
"Sở gia dùng cực hình với một phụ nhân khiến nàng hôn mê bất tỉnh? Sư huynh nói chuyện này nhưng là thật?"
"Đương nhiên là thật! Trong thành này làm gì có chuyện gì thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Không tin, ngươi cứ đi ra cửa thành Tây mà xem, ngoài đó còn để lại một dòng chữ được khắc xuống đấy.
"
"Chu cha! Chuyện này không biết Thương Minh Vệ sẽ xử lý thế nào a? Sở gia lần này e rằng không tốt sống a!"
"Còn phải nói nữa sao! Ta còn nghe nói đêm qua vị công tử Sở Khanh kia bị người cho chém, thân thể không được vẹn toàn tựa như ngũ mã phanh thây luôn cơ.
"
"Con mẹ ngươi! Trong Sở gia làm gì có ai ngũ mã phanh thây! Theo ta nghe nói là bị chặt đầu chết ngay tại chỗ cơ.
"
"U oa! Thiệt hay giả vậy cha nội? Sao ta càng nghe càng có mùi thuốc nổ vậy?"
"Ngươi không tin? Đêm qua chính ta còn bị người của Sở gia tra xét đây, ta hỏi lại thì bọn chúng bảo là Sở Khanh công tử kia bị người cho bế lên trời.
Lúc đấy ta mới biết là chuyện gì xảy ra, không chừng chuyện tối qua có liên quan đến việc Sở gia dùng thủ đoạn tàn ác với phụ nhân kia, cho nên mới bị người trả thù a!"
"Ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Ta thấy lần này Sở gia xong đời con mẹ nó rồi, làm gì không làm, lại dám dùng cực hình với phụ nhân tay không tấc sắt kia.
"
"Đúng thế"
"Đúng thế.
.
!"
Nhất Minh ngồi tại một góc bên trong tửu quán không ngừng quan sát mọi chuyện diễn ra xung quanh…
Tin đồn liên tiếp lan tràn toàn bộ Tây thành, khiến Thương Minh Vệ không thể không ra mặt điều tra chuyện này.
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!
Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều
Momo:0396346764
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...