Chương 297: Lắng lọng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh nắm chặt tay bàn tay một cái, cảm nhận được tự thân biến hóa nghiêng trời lệch đất, hẳn ẩn ẩn có cảm giác muốn chiến một trận ngay lập tức, nhưng rất nhanh được Nhất Minh kiềm chế trở lại.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, ổn định cảnh giới.
Bản thân vừa mới trải qua một đợt rèn luyện, hắn cảm giác được, nhục thân của chính mình so với trước kia phải cường đại hơn rất nhiều, nếu so với chính mình trước kia mà nói, mạnh hơn đâu chỉ gấp hai ba lần?
Đây hoàn toàn chính là một bước thuế biến vô cùng khổng lồ a!
Dưới điều kiện tiên quyết không sử dụng đao hồn mà nói, chính mình hiện tại đã có thể chiến ngang tay với nửa bước Chân Nguyên mà không hề rơi xuống hạ phong, chí ít là trên cảm nhận của bản thân là như thế, còn thực tế thế nào thì không có biết được.
Lần sử dụng linh quả để thuế biến này, bản thân được ít lợi không nhỏ, không những nhục thân được rèn luyện thêm một bước, mà kinh mạch bên trong cơ thể rõ ràng lớn hơn một vòng, có thể chứa đựng linh lực so với trước kia phải thoải mái hơn rất nhiều.
“Hẳn là không phải lo lắng về vấn đề linh lực bị thiếu hụt khi ngự không nữa đi.
” Nhất Minh suy nghĩ trong lòng, hắn nhận thấy, điểm yếu của chính mình chính là không có cách nào tiếp cận những tên tu sĩ ngự không trên cao, bây giờ linh lực đầy đủ, chính mình không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa.
Việc đối chiến với những tên võ giả trên thiên kiêu bảng cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hiện giờ, điều chính mình cần làm tiếp theo có rất nhiều, đầu tiên chính là quan sát Huyết Thần Kinh, hiện tại đã quan sát tới phần cuối của quyển công pháp này rồi, một thời gian nữa hẳn là có thể hoàn tất “giải mã”.
Thứ hai chính là khai mở thập nhị mạch, chỉ có khai mở ra thập nhị mạch, bản thân mới có thể tiếp tục dựa trên hành công lộ tuyến của Luyện Thể Quyết tầng tám để mà rèn luyện nhục thân.
Một ngày chưa mở thập nhị mạch, chính mình liền không có khả năng tu luyện Luyện Thể Quyết, đây có lẽ là vấn đề cần phải đặt lên hàng đầu đi.
Cuối cùng, cũng chính là việc quan trọng nhất, chính là có thể tự do vận hành đao hồn của bản thân!
Chính mình vừa bước vào đao hồn cảnh giới không có bao lâu, miễn cưỡng có thể coi là giai đoạn nhập môn mà thôi, cho nên không cách nào vận hành nó một cách thuần thục cho được, cho nên điều cần làm chính là có thể tự do vận hành loại lực lượng này.
Dựa theo cảnh giới của chính mình bây giờ mà nói, có thể phóng thích ra đao hồn trong một khắc thời gian đã là cực hạn, nếu như duy trì lâu hơn, bản thân liền sẽ chịu phản phệ vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ cần nhìn vào tình trạng trước đó liền biết, chính mình chỉ dùng đao ý để ngăn chặn thế công của nữ tử kia mà thôi, tâm thần của bản thân liền đã có cảm giác đau nhói vô cùng, nếu như sử dụng đao hồn mà nói, hẳn là sẽ điên điên khùng khùng mất.
“Chung quy vẫn là quá yếu a!” Nhất Minh không khỏi cảm thán một câu, lắc lắc đầu, tiếp tục bình ổn cảnh giới đi, hiện tại cần phải lắng đọng một phen.
Bất tri bất giác đã là một tuần trôi qua.
Nhất Minh mở to hai mắt thở dài một hơi, một tuần này hắn vẫn luôn lắng đọng tự thân để làm quen với cỗ lực lượng mới này.
Phải công nhận một điều, chính mình tu luyện Luyện Thể Quyết đến tầng thứ bảy liền đã có thể thoát ra khỏi phạm trù võ giả rồi, nếu như tu luyện đến tầng chín mà nói, không biết sẽ là cái tình trạng gì đây?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không có ngây thơ tới mức tự cho là chính mình có thể chiến thắng những võ giả đã lắng đọng tại nửa bước Chân Nguyên trong thời gian dài.
Nửa bước chân nguyên cũng có phân chia mạnh yếu, võ giả càng ngưng luyện được nhiều nguyên dịch, chiến lực của bản thân càng trở nên mạnh mẽ, có thể ngưng luyện được mười giọt nguyên dịch, bản thân liền có thể tiến hành cô đọng nguyên dịch, kết thành Chân Nguyên.
Mười giọt chỉ là giới hạn thấp nhất mà thôi, nội tình càng lớn thì có thể ngưng luyện càng nhiều, điều này càng quyết định khi kết thành chân nguyên sẽ là loại tư chất nào.
Đối với những thường thức này, Nhất Minh vẫn là rất hiểu rõ!
Bản thân hắn cứ tưởng đâu, chính mình một khi phục dụng linh quả liền sẽ sinh ra nguyên dịch đâu chứ, không ngờ mọi thứ đều được tẩm bổ vào nhục thân, điều này khiến hắn có chút không hiểu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ nói, chính mình liền sẽ không cách nào kết thành chân nguyên a?
Đối với chuyện này, Nhất Minh ẩn ẩn có một chút cảm giác, “giọt tí tách” bên trong cơ thể của chính mình vô cùng không bình thường, nếu như chính là do tác dụng của nó mà chính mình không cách nào kết thành chân nguyên được, vậy thì cả đời này e rằng chỉ có thể đi theo con đường rèn luyện nhục thân a!
Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu vẫn không có cách giải, thôi thì đường tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chính mình cứ tiếp tục tu luyện tiếp là được rồi, chỉ cần thực lực đủ mạnh, tất cả vấn đề đều không phải là vấn đề, thậm chí bí ẩn về “giọt tí tách” cũng sẽ được chính mình từ từ khai quật ra.
Nghĩ như vậy, Nhất Minh liền thả người đứng dậy, ngay lúc vừa vận động thân hình một sát na, sắc mặt của Nhất Minh hiện ra kinh ngạc không thôi.
Hắn cảm giác, thân thể của chính mình thế mà nhẹ hơn rất nhiều, chỉ cần động một chút, bản thân tựa như lông hồng muốn bay lên đồng dạng, vô cùng thoải mái!
Nhất Minh đi về phía một chiếc gương trong phòng, cẩn thận nhìn một chút, một thiếu niên vô cùng anh tuấn hiện ra trước mắt, nhưng giờ này, toàn thân của hắn đều không có một mảnh vải che thân, toàn bộ đều bị hỏa linh khí đốt không còn một mảnh, lộ ra một thân hình tựa như thư sinh một dạng, trên người chỉ có cơ bụng mà thôi, hoàn toàn không có một chút cơ bắp nào.
Cẩn thận lấy ra y phục từ trong túi trữ vật mặc vào, một thiếu niên với bạch y trên thân vô cùng nho nhã, nếu như hắn cầm một chiếc hoa phiến trên tay, hẳn là không có ai liên tưởng tới đây chính là một thiếu niên đã từng xách đao chém người a!
Hình tượng hoàn toàn trái ngược với một võ giả luyện thể a!
Thông thường mà nói, những người rèn luyện nhục thân như hắn, bản thân hẳn là có cơ bắp trên người, nhưng Nhất Minh thì hoàn toàn không giống, nhục thân của hắn tựa như cố định một dạng, cho dù có tăng cường thế nào thì bề ngoài cũng chẳng hề có biến hóa.
Điều này khiến Nhất Minh rất là không hiểu, thường thường những gì không nghĩ ra và không quan trọng đều được hắn quẳng đến tận mây xanh.
Nhất Minh bước ra khỏi gian phòng, bản thân liền ăn uống tắm rửa một phen, sau đó liền tiến về phía bình đài mà đi.
Ngay khi Nhất Minh rời khỏi khách điếm một sát na, liền có vô số đạo ánh mắt nhìn về phía hắn, tiếp theo đó chính là một tràn bạo động!
Rất nhanh, tin tức về thiếu niên “Minh Tôn” lại lần nữa phát tán mà ra, mọi người ở đây đã chờ gần nửa tháng kể từ lúc tên này “dưỡng thương”.
Bọn hắn đều không nghĩ tới, trận chiến với nữ tử áo trắng lần trước khiến thiếu niên này “trọng thương” như vậy sao?
Dưỡng thương một hơi tận nửa tháng trời, nếu không phải có người nhìn thấy hắn hối đoái hai cái linh quả, e rằng cũng đã có người nghĩ rằng hắn đã chết ở bên trong khách điếm luôn rồi chứ.
Có không ít võ giả tại trung tâm thành Liễu Tây nhận được tin tức, ngay lập tức ngựa không ngừng vó từ bốn phương tám hướng tiến về bình đài phía trên, không vì cái gì khác, nhất định phải gỡ lại a.
“Vấp ngã ở đâu ta liền gấp đôi ở đó!”
“Hảo một câu ngã ở đâu liền gấp đôi ở đó!”
“Thế thì ta cũng gấp đôi tới chết a!”
“Tới a!”
Nhất thời, cả đám võ giả tại khu đặt cược đều nháo nhào cả lên, bọn họ rất muốn biết lần này tên thiếu niên “Minh Tôn” kia liệu có thể tiếp tục chiến thắng hay không, hay là sẽ bại trước những đối thủ tại top 70 đây.
Dường như cảm nhận được cái gì, Nhất Minh liền ngẩn mặt lên trời nhìn một chút.
Nhìn thấy một mảnh mây trắng nắng vàng chiếu xuống, những đám mây nhỏ đang chậm rãi lơ lửng ở trên không, hoàn toàn không có cái gì bất thường, điều này khiến Nhất Minh không khỏi nhíu mày một cái.
“Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi sao?” Nhất Minh lắc lắc đầu, chính mình dường như đã bế quan khá lâu a, có lẽ là cảm giác sai rồi đi, cũng không còn quan tâm tới, tiếp tục hướng về phía bình đài mà đi.
Mà ngay lúc này, tại thương khung phía trên, có không ít ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang chậm rãi bước đi ở bên dưới.
Một người trong đó chính là trung niên, trên người còn mặc một bộ hoa phục màu đỏ rực, bên trên còn thêu lên một đám lửa nhỏ, người này không ai khác chính là Tả Hộ Pháp của Quang Minh Điện.
Xung quanh của vị này chính là toàn bộ trưởng lão cùng thành viên của Quang Minh Điện, tất cả đều đang xem xét người thiếu niên gọi là “Minh Tôn” bên dưới.
Lúc nhìn thấy gương mặt của thiếu niên này một sát na, bên trong đôi mắt của Tả Hộ Pháp liền không cách nào che giấu được vẻ chấn kinh trong lòng!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...