Chương 275: Thần Tôn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trong đám người, một bóng hình mỹ nữ lúc ẩn lúc hiện cười khanh khách hướng về phía một lão giả nói ra: “Xem ra là ta thắng a!”
“Ha ha, được, xem như là lão phu đánh giá thấp tiểu bằng hữu này, đã rất lâu rồi không có người bước lên Đao lộ thông thiên, chúng ta tiếp tục cược tiếp a, để xem tiểu bằng hữu này lần đầu tiên có thể bước trên đao lộ được bao nhiêu bước?”
“Đám lão quái vật các ngươi có muốn cược một chút hay không?” lão giả hướng về một phía đám người đang có mặt ở đây hỏi một câu.
Đám người nghe được lời này liền tối sầm mặt lại!
Đặc biệt là các vị mỹ nữ xuất hiện ở trong đám người này, các nàng mặc dù không có hiển lộ ra chân thân, nhưng dáng người mơ hồ kia cho dù mắt của lão có bị mờ cũng phải nhận thấy a!
Dám nói một vị nữ nhân là lão yêu quái, đây cùng với việc muốn chết có khác gì nhau?
Nhưng nhìn thấy nam tử ngồi xếp bằng ở trung tâm kia, các nàng đành nhịn xuống cơn tức này.
“Hừ hừ! Lâu ngày không gặp lão già này, xương cốt coi bộ có vẻ cứng hơn một chút a, nếu không phải “vị này” xuất hiện ở đây, coi ta có đánh nhừ xương lão hay không.
” một bóng hình mỹ nữ thầm nghĩ trong lòng.
“Thế nào, chúng ta ở đây chẳng lẽ đều không phải là lão yêu quái hay sao? Sống lâu như vậy còn tự cho mình là thiếu niên nhi đồng hay gì?” lão giả nhìn đám người có chút không vui liền cười hắc hắc giảo biện một câu.
Những người ở đây đều là các lão quái vật sống lâu năm, cho dù là tiên tử xuất hiện tại đây, gọi các nàng là các lão bà bà cũng không sai biệt lắm.
Huống chi, ở trước mặt “vị này” cho dù chính mình có hỏi thăm sức khỏe tổ tiên nhà bọn hắn, bọn hắn cũng không dám ở trước mặt “vị này” xuất thủ a!
Còn về việc những người này tìm cách ở bên ngoài trả thù?
Xin lỗi, lão già ta là một giới tán tu, làm gì sợ ai trả thù a, có giỏi thì đến cắn ta nha!
Tại nơi này, đám người cũng không dám phát tác, liền có người đứng ra cười hòa giải một hai câu, bầu không lúc này mới bình yên trở lại.
“Được thôi, rất lâu rồi ta mới thấy náo nhiệt như vậy, vị tiểu hữu này đã có thể vượt qua bước đầu tiên liền rất không tệ, tiếp theo liền xem tiểu hữu này có ý chí cùng kiên định như thế nào mà thôi, ta cược hẳn là có thể đi được ba mươi bước.
” một thanh âm có chút trong trẻo cười nói.
Trước kia cũng có người tiến vào nơi đây, nhưng đa phần đều không cách nào tiến lên được ba mươi bước, thậm chí nàng còn thấy cùng một thân ảnh tiến vào nơi đây rất nhiều lần, nhưng đều phải ảo não bị cưỡng ép rời đi.
Không thể nghi ngờ là những người này vẫn không chịu từ bỏ, nhưng bản thân tư chất lại có hạn, không cách nào hiểu ra thâm ý của Đao đạo ở bên trong.
Đao lộ thông thiên chính là đại biểu cho bản thân có thể ngộ ra bao nhiêu, bản thân hiểu về đao càng nhiều, thì bước đi càng trở nên dễ dàng.
Đến một giới hạn nào đó, đòi hỏi ý chí cùng nghị lực của bản thân đầy đủ mới có thể bước tiếp, đây chính là một loại phương pháp lĩnh ngộ khác mà các tu sĩ cũng có thể tận dụng để làm ra đột phá.
Đương nhiên, nếu cố quá thì sẽ thành quá cố là chuyện bình thường vô cùng.
Lĩnh ngộ của bản thân chính là đại biểu cho số bước mà tu sĩ có thể dễ dàng bước đi trên đó, còn tâm ý và nghị lực, chính là đại biểu cho giới hạn cuối cùng mà tu sĩ có thể bước trên con đường này.
Nhưng có một cái đặc thù là, bản thân cần phải vượt qua bước đầu tiên mới được a!
Bởi vì tại bước đầu tiên này có một huyễn trận để lại, thông thường là để phân loại những tu sĩ có đủ sắc bén để nhận ra điều bất thường hay không.
Cửa ải này nói khó cũng khó, mà nói dễ cũng dễ, nhưng cũng có rất nhiều thanh niên đều dừng lại từ bước đầu tiên này.
Ba mươi bước đầu tiên đối với những người có thể tiến vào nơi này mà nói, bọn họ cho rằng là quá dễ dàng, chính vì điều này mà rất nhiều người đã bỏ qua cảnh giác bốn phía.
Mà đối với một tu sĩ mà nói, lơ là cảnh giác, chính là sai lầm chí mạng!
“Cho dù ngươi có cường đại cỡ nào đi nữa, bản thân lại không chú tâm đến những biến hóa, cho dù là nhỏ nhất, cũng không cách nào xứng đi trên con đường này, vẫn là trở về đi thôi!”
Không thể nghi ngờ, sắp đặt huyễn trận tại bước đầu tiên chính là ý tứ của vị tiền bối khai sáng ra con đường này, chỉ những ai đủ tinh ý nhận ra mới có thể tiếp tục bước tiếp, còn không thì không cần nói cũng biết.
Vô số tuế nguyệt trôi qua, thời gian mấy trăm năm đã không có ai tiến vào nơi này, lần này hi hữu lắm mới có một thiếu niên tiến vào đây a.
Từ việc thiếu niên này bộc phát ra đao ý thời điểm, nàng liền biết được thiếu niên này đã có thể miễn cưỡng phát động cỗ lực lượng sắc bén kia, tự nhiên là hy vọng thiếu niên này có thể được nơi này thừa nhận, cho nên nàng mới cược thiếu niên này có thể đi được ba mươi bước.
Có thể giải thích, đao ý chính là ý chí của đao tu phát động mà ra, ban đầu nó chỉ là lực lượng phát tán ra bên ngoài, nó không hề có bất kỳ hình dạng nào, nó có thể là mọi thứ, cũng có thể là không phải là thứ gì, nó mơ hồ không rõ.
Chính vì điều này mà trước đó Nhất Minh cũng không có cách nào cảm nhận được “cánh cửa” ở đâu, bởi vì nó quá mơ hồ, Nhất Minh cũng không cách nào tự do kiểm soát cỗ lực lượng này cho được.
Chỉ khi nào bản thân thật sự nhận được kích thích thì cỗ lực lượng này mới có thể kích phát đi ra.
Trong lúc chiến đấu với Phần Tiên, hai loại lực lượng giao thoa với nhau đã khiến Nhất Minh ngộ ra một chút gì đó, cho nên hắn mới có thể tìm thấy đại môn này.
Còn Đao Hồn, chính là ý chí hóa thành hư ảnh hiển hóa ra hình dạng bên ngoài.
Lúc này, ý chí mà đao tu phát ra đã chính thức có hình dạng nhất định, một khi có người thức tỉnh được đao hồn, bản thân liền có thể nhìn thấy cảnh tượng mà bản thân không hề nhìn thấy trước kia.
Tựa như Nhất Minh bây giờ đồng dạng, bản thân hắn xuất hiện ở nơi này, không ngừng bước lên Đao Lộ Thông Thiên chính là minh chứng xác thực nhất.
Việc lần đầu tiên có thể bước ra bao nhiêu bước đại biểu cho khả năng của người này mạnh bao nhiêu.
Trong quá trình khảo nghiệm này, bản thân đao tu cũng nhận được kích thích, bộc phát ra khả năng của bản thân, từ đó, Đao Hồn bắt đầu có được hình thức ban đầu.
Chỉ có như vậy, mới được Đao Vực thừa nhận!
Tại vùng không gian này không hề có khái niệm thời gian, đây chẳng qua là đại đạo hiển hóa bên trong tâm thần của mỗi tu sĩ mà thôi.
Chỉ khi nào bản thân bước trên còn đường này, thì mới có thể xuất hiện tại đây, và những người xuất hiện tại đây, chính là những sinh linh đang đi trên con đường này, không ngừng tiến về đỉnh cao của Đao đạo!
Trở thành một tôn Đao Thần!
Trước kia, vô số tuế nguyệt trôi qua, có lẽ có rất nhiều cường giả nhận lấy danh hiệu này, nhưng trong thời đại này, có lẽ chỉ có vị này mới có thể xứng đáng với danh hiệu Đao Thần kia đi.
Nghĩ tới đây, vị nữ tử này hướng ánh mắt về phía thân ảnh mơ hồ của nam tử ngồi xếp bằng trộm nhìn một chút, ngay sau đó liền nhìn sang nơi khác.
Nhìn một vị cường giả quá lâu mà nói, đây chính là một sự bất kính!
Mà theo nàng nghe nói, vị nam tử này mới quật khởi trong gần vạn năm nay, một vạn năm có thể trở thành cường giả như vậy, đây quả thật là phá vỡ tam quan của nàng, chính vì vậy mà nàng đối với vị này càng khắc sâu ấn tượng vô cùng.
Mặc dù cách vị này quật khởi có chút khiến các thế lực khác đau đầu, thậm chí có thế lực phải sức đầu mẻ trán để lùng bắt vị này.
Không vì cái gì khác, nghe đồn là vị này chạy thẳng vào bảo khố của một đỉnh cấp thế lực dạo qua một vòng và không còn hình bóng, cả bảo khố cũng từ đó trống không!
Sau khi kiểm kê lại tài sản trong thế lực, các nguyên lão mới phát hiện ra ngay cả tiểu thư của thế lực bọn hắn thế mà cũng biến mất không thấy, đây quả thật là khinh người quá đáng a!
Sau sự kiện kia, thanh danh của vị này phải nói ai ai cũng biết, ngay cả một đỉnh cấp thế lực cũng phải sức đầu mẻ trán.
Từ đó, vị này một đường hót vang tiến mạnh, tựa như nhất phi trùng thiên một dạng.
Người đi đến đâu, các thế lực đều phải bó tay đến đó, ngay cả những cường giả ra mặt cũng không cách nào bắt giữ lại cho được.
Mặc dù thanh danh của vị này rất là thối, nhưng từ khi trở thành cường giả về sau, không ai dám nhắc lại chuyện cũ nữa rồi.
Bởi vì Thần Tôn không thể khi nhục!
Một khi có người bàn luận, chỉ cần nhắc đến danh hào hay là tên của Thần Tôn cường giả, bản thân Thần Tôn liền có thể phát giác ra được, cho dù là chân trời cuối biển, cũng có thể cảm ứng tới.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Thần Tôn cường giả!
Mặc dù là khi xưa chịu rất nhiều uất ức, nhưng cũng không có thế lực nào dám trả thù cái gì.
Trước khi vị này trở thành một cường giả, bản thân liền có thể quấy tung một cái đỉnh cấp thế lực, bây giờ đã chứng đạo Thần Tôn, bản thân lại càng khủng bố đến tình trạng nào thì không ai biết được rồi.
Nếu như có thể được vị này giảng đạo mà nói, bản thân mình có lẽ sẽ tiến thêm một bước a!
Lắc lắc đầu, mang theo tạp niệm quẳng đến tận tinh không, một vị cường giả như vậy, làm sao có thể tùy ý giảng đạo cho người ngoài cơ chứ.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...