Chương 273: Phía sau đại môn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Đao Hồn giác tỉnh!”
Phần Tiên nhìn về thiếu niên trước mắt đang bộc phát ra một cỗ khí thế cực kỳ kinh người, hoàn toàn vượt xa cấp bậc võ giả có thể đạt đến.
Hơn nữa, trên thanh đao của thiếu niên này còn xuất hiện một hư ảnh mang hình dáng tiểu long, điều này càng khiến cho Phần Tiên chắc chắn một điều, người thiếu niên này đã mở ra cánh cửa kia.
Một đao vừa rồi quả thật là kinh khủng mà, khiến hắn không cách nào quên đi cho được.
Ngay khi cỗ lực lượng đó bộc phát ra thời điểm, Phần Tiên cảm thấy từ trong trường đao của người thiếu niên này xuất hiện ra một đầu hồng long hư ảnh, hình dáng uy nghiêm của nó khiến Phần Tiên không cách nào kháng cự lại cho được, ngay lập tức bị chấn nhiếp hoàn toàn.
Hồng long hư ảnh mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ kinh người xông tới, không những phá tan đi kiếm chiêu của Phần Tiên mà còn mang cả người của hắn đánh bay ra xa, hơn nữa, còn in lại một đường vết rách kéo dài tại mặt đất bên dưới.
Điều này quả thật là khiến cho Phần Tiên không cách nào tưởng tượng cho nổi.
Không ngờ thiếu niên này lại khủng bố như vậy, quả không hổ là thiên kiêu xuất thân từ Quang Minh Điện a!
Mặc dù bại trận nhưng Phần Tiên cũng không có vì đó mà sầu não, bản thân hắn còn đang rất là vui mừng đây.
Phần Tiên không có sợ hãi, hắn còn phải cảm tạ vị thiếu niên này đây, nhờ người này, chính mình liền có một tia cảm ngộ, mặc dù chỉ là một tia, nhưng cũng nhờ người này mà chính mình bắt đầu tìm được con đường chính xác tìm tới Kiếm môn để bước lên Kiếm đạo!
Cho dù là Kiếm đạo hay là Đao đạo, bất kỳ người nào có thể khai môn đều có thể riêng phần mình thể hiện ra đặc thù ý cảnh.
Tỉ như nói, có người bước vào con đường kiếm đạo, bản thân liền có thể ngưng tụ ra một loại ý cảnh, có non sông, có núi tuyết, hay thậm chí là cái cây ngọn cỏ,! trong lòng người đó lĩnh ngộ ra loại ý cảnh nào, thì trong chiêu thức sẽ hiển lộ loại ý cảnh đó ra bên ngoài.
Ví dụ như, một người có lòng bao la che chở kẻ yếu, luôn ra sức để bảo vệ những người yếu hơn mình, bất kể là chủng tộc nào, một khi ngưng tụ ra ý cảnh thời điểm, đặc thù ý cảnh của người đó có thể sẽ là một thông thiên đại thụ chẳng hạn.
Cũng như người thiếu niên gọi “Minh Tôn” trước mắt này.
Ngay khi bản thân giác tỉnh đao hồn thời điểm, bản thân hắn nghĩ đến cái gì, thì trong tiềm thức liền có thể ngưng tụ ra một loại đao hồn như thế.
Chỉ cần nhìn vào một đầu tiểu long đang không ngừng du tẩu xung quanh trường đao liền biết, bản thân người này không hề muốn quy phục bên dưới bất kỳ kẻ nào.
Long, chính là biểu tượng cho sự hùng mạnh!
Mặc dù “Long” này có chút nhỏ, nhưng phải biết, mỗi một thiên kiêu sẽ không dừng lại tại chỗ, mà sẽ tiếp tục bước tiếp, thực lực càng mạnh, đao hồn liền sẽ càng trở nên cường đại.
Chính vì thế mà đừng nhìn nó chỉ là một con tiểu long mà khinh thường.
Trong các vị tiền bối đi theo con đường binh tu từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy người nào có thể ngưng tụ ra “Long” cả, thậm chí trong sách còn chưa từng đề cập qua chứ đừng nói tới là nhìn thấy.
Giải thích thì có hơi dài dòng, nhưng toàn bộ ý nghĩ này chỉ thoáng qua một cái mà thôi.
Phần Tiên hít sâu một hơi, bản thân từ từ đứng dậy chắp tay một cái, cúi đầu thật sâu!
Hành động này của Phần Tiên khiến Nhất Minh vô cùng kinh ngạc!
Hắn còn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa đây, tưởng đâu trận chiến đã phải kết thúc từ lâu rồi chứ, không ngờ tình huống vừa rồi chỉ trải qua trong một cái chớp mắt thôi a!
Vừa nảy, ngay lúc hắn đẩy ra cánh cửa thời điểm, một cỗ uy áp cực kỳ kinh người hướng thẳng về phía hắn đánh tới, điều này khiến sắc mặt của Nhất Minh bắt đầu tái xanh, hắn còn tưởng đâu có người tập kích chính mình đâu chứ.
Bản thân ngay lập tức lui lại mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa trước mắt, tựa như muốn tìm ra cái gì đồng dạng.
Nhưng khi bình tĩnh lại, Nhất Minh liền biết đây chính là khảo nghiệm của chính mình, mặc dù có thể tìm ra cánh cửa và đẩy ra, nhưng muốn bước vào thì cũng phải bày ra thực lực mới được.
Thế là Nhất Minh chậm rãi bước tới gần cánh cửa, bản thân hắn lúc đó tựa như cởi trần đi trong gió tuyết một dạng.
Chính mình so với cỗ lực lượng này phải nói là yếu ớt đến cực điểm, nếu gặp người thường mà nói, đa phần đều sẽ không cách nào tiến vào cho được, chỉ cần trực diện cỗ uy áp này cũng đủ để phần đông võ giả lui bước.
Bước tới gần cánh cửa một sát na, Nhất Minh hít sâu một hơi, bước chân chậm rãi đi vào.
Một đoàn ánh sáng màu trắng xóa bắt đầu chiếu rọi toàn bộ khung cảnh trước mắt của hắn, khiến Nhất Minh không cách nào nhìn thấy phía trước cho được.
Mãi đến một lúc sau, không gian xung quanh bình ổn trở lại, đoàn ánh sáng chói lóa cũng dần dần ảm đạm xuống dưới.
Nhất Minh quan sát xung quanh một vòng, hoàn toàn không có bất kỳ vật gì, xung quanh cũng không hề có bất kỳ thanh âm nào, toàn bộ đều là trống rỗng.
Chỉ có một dải bậc thang kéo dài lên phía trên, bên cạnh còn đứng sừng sững một tòa bia đá, bên trên còn khắc mấy chữ lộ ra cổ lão vô cùng.
Nhìn thấy những ký tự này, Nhất Minh liền chấn động trong lòng!
Bản thân mình có thể chắc chắn rằng, chính mình hoàn toàn không cách nào biết được những ký tự này là cái gì, nhưng không hiểu sao, chính mình liền có thể thông hiểu được nó a!
Mà lại, những ký tự được khắc trên bia đá hoàn toàn không khác gì những ký tự được ghi bên trong quyển Huyết Thần Kinh kia, đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi a!
Nhìn tất cả những ký tự được khắc ghi bên trên bia đá nội tâm của Nhất Minh chấn động không thôi, hắn không nghĩ đến, có một ngày, chính mình dường như biết được một điều gì đó vô cùng kinh khủng ở đây.
Hai cái này, có điều gì đó liên quan với nhau hay sao?
Hay nói cách khác, người sáng tạo ra Huyết Thần Kinh cùng với vị sáng tạo ra nơi này là người ở cùng một thời đại hay sao?
Chỉ thấy trên bia đá khắc ghi một dòng chữ:
“Ta không biết ngươi là người thứ bao nhiêu tìm ra cánh cửa này, dù sao thì chào mừng ngươi đến với đạo của ta, ta cũng không thích dài dòng, nếu đã đến rồi thì bước tới thử một chút đi, hạn định ba mươi bước, nếu cảm thấy bản thân không đủ khả năng thì từ nơi đâu hãy quay nơi đó!”
Đọc xong những dòng chữ này, trong lòng của Nhất Minh liền nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn!
Hắn biết, mỗi một con đường tu luyện trên thế giới này đều không phải tự nhiên mà có, từ khi thế giới khai sinh cho tới bây giờ không biết đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt.
Ở trong dòng thời gian trường hà này, đã có rất nhiều sinh linh sinh ra và chết đi, mỗi một sinh linh đều đã khai thông một chút, đến khi khai thông được một con đường hoàn chỉnh và truyền thừa cho tới bây giờ.
Bất kể là kiếm đạo cũng được, thần đạo cũng xong, ở bên ngoài tinh không kia hẳn là còn vô số đạo có mối quan hệ chằng chịt tựa như dây mơ rễ má với nhau, nhưng bất kể thế nào, mỗi đạo đều hướng tới một mục tiêu cuối cùng…
Chính là cường đại!
Đó là mục tiêu mà các sinh linh từ khi sinh ra cho đến bây giờ đều theo đuổi không bỏ, người trước khai thông, người sau nối tiếp, cứ như thế mà truyền thừa cho tới tận thời nay.
Hôm nay, bản thân chính mình xuất hiện ở nơi này hẳn là “đạo” của một vị tiền bối từ thời xa xưa nào đó khai thông, mà vị tiền bối này có vẻ thẳng tính một chút a!
Cái ngữ khí kia cũng quá là thẳng đi, thông thường mà nói, chẳng phải sẽ viết một vài câu thơ hay là cái gì đó có vẻ thâm sâu khó lường sao?
Đối với những suy nghĩ này, Nhất Minh chỉ là nghĩ thoáng qua một cái mà thôi, hắn cũng không có quan tâm tới quá nhiều, mặc kệ là người sáng lập Huyết Thần Kinh cùng với vị tiền bối này có quan hệ gì hay không, hiện giờ cũng không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này a.
“Đường tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bản thân cũng không cần nghĩ quá nhiều, tiếp tục bước tiếp là được rồi a!” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hít sâu một hơi, bản thân hướng về phía bậc thang phía trước bước đi.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...