Chương 261: Minh Tôn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh không ngờ tới, chính mình vừa tiến vào đấu chiến đài liền ngay lập tức gặp phải đối thủ, hắn còn tưởng đâu cần phải chủ động khiêu chiến cơ chứ, không ngờ trận đầu tiên lại là chiến luôn thế này.
Nhất Minh còn không kịp dò xét, đã thấy tên yêu tộc kia thoắt một cái không còn tăm hơi, vừa rồi, cả người của hắn dường như hòa vào trong không khí đồng dạng, thế mà toàn bộ thân hình đều quỷ dị biến mất không thấy gì nữa.
Hắn lập tức minh bạch, đối thủ lần này của mình chuyên chơi tập sát, nếu gặp phải võ giả khác mà nói, đôi khi còn có tác dụng, nhưng rất tiếc là tên này gặp phải chính mình, những trò tập sát như thế này quả thật là không đáng nhắc tới.
Nhất Minh cũng không có lo lắng quá nhiều, hắn còn chưa biết được quy tắc chiến đấu của nơi này, cho nên tạm thời cũng không có gấp gáp cái gì, thản nhiên đứng yên tại chỗ lẳng lặng chờ đợi tên yêu tộc kia xuất thủ.
Nhất Minh hắn cũng không có cách nào tìm ra tên yêu tộc này, bản thân địch nhân có khả năng ẩn thân vô cùng tuyệt diệu, đối với việc này, Nhất Minh quả thật là không có cách nào ngoại trừ chờ đợi cả.
Mặc dù điều này có hơi bị động một chút, nhưng Nhất Minh cũng không có quá lo lắng, hắn biết, tại trong đấu chiến đài nếu trong một khoảng thời gian không động thủ thì vị trí của cả hai sẽ được khí linh điểm phá, từ đó phát hiện lẫn nhau, tránh cho việc trốn tránh suốt khoảng thời gian chiến đấu.
Trước kia đã từng có trường hợp một người chuyên có khả năng ẩn thân đã không hề ra tay, dẫn đến đối thủ không cách nào chiến đấu cho được, từ đó dẫn tới những tu sĩ khác bất mãn vô cùng, cho nên khí linh cũng đã bắt đầu sửa lại quy tắc này.
Đối với những điều này Nhất Minh cũng không hề lo lắng, nếu như đã vào đây chiến đấu thì những người trong này sẽ không đứng nhìn, ai cũng muốn bản thân leo lên thứ hạng cao hơn, chỉ có như vậy mới có thể thu hoạch được Thiên Kiêu Điểm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên yêu tộc kia lập tức đã có dị động, từng sợi sát cơ hướng thẳng về phía Nhất Minh tập kích mà tới, khiến một bên cổ của hắn bắt đầu tê rần cả lên.
Không thể nghi ngờ, tên này lại muốn nhất kích tất sát, mang chính mình một chiêu đánh bại.
Thân hình của Nhất Minh cũng không hề động đậy như trước, lần này hắn đã có kinh nghiệm, nếu đã biết được hướng tấn công của địch nhân thì cần gì phải bất ngờ?
Chỉ thấy Nhất Minh hơi đưa tay, một thanh trường đao đen tuyền đã ra khỏi vỏ, lực lượng từ trong cơ thể bắt đầu truyền thẳng vào thanh đao bên trong, khiến thanh đao phát lên từng tràn hồng quang bao phủ xung quanh.
Nhìn thấy điều này, đôi mắt của tên yêu tộc bỗng nhiên híp lại thành một đường, hắn đang đứng ở sau lưng tên thiếu niên này, chính mình vừa tới gần liền thấy cử động như vậy, đây chẳng lẽ là hắn phát hiện ra ta?
Không có khả năng a!
Nương theo linh lực va chạm, một tiếng kinh hô truyền ra, máu tươi bắn tung tóe giữa không trung, tên yêu tộc giờ khắc này đang bưng bít lấy cái cổ của mình, trên mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn về thiếu niên trước mắt, máu tươi ở cổ không ngừng ào ào trào ra.
Trong khoảnh khắc vừa nảy, ngay khi hắn tưởng chừng như mọi chuyện đã xong thì hắn mới phát hiện một màn không thể tin vào mắt mình, chính mình thế mà đâm xuyên thẳng qua người tên thiếu niên trước mắt?
Ngay sau đó chính là một ánh đao từ phía sau lướt thẳng vào cổ của mình, trong nháy mắt đó, chính mình quả thực cảm thụ được tử vong bao trùm mà tới, có thể nói, nếu không phải đấu chiến đài bảo hộ, chính mình hiện tại đã đầu một nơi thân một nẻo.
Gương mặt của tên yêu tộc không cách nào bình tĩnh trở lại, hắn quay về phía sau nhìn một chút, chỉ thấy một thiếu niên đang mỉm cười nhìn lấy chính mình, nét mặt kia tựa như đang chơi trò chơi đồng dạng, điều này quả thật khiến hắn không cách nào tưởng tượng nổi a.
Chính mình mặc dù mới tới Thiên Đài không bao lâu, đây là lần thứ tám chính mình đấu chiến, mấy lần trước hoàn toàn không có vấn đề gì, có đôi khi gặp phải những thiên kiêu chi tử mang trong mình bảo vật có thể công kích từ xa, bọn hắn không ngừng tàn phá xung quanh, nhưng bản thân mình vẫn là có thể chiến thắng được.
Dù sao khả năng ẩn thân của mình cũng không phải bình thường, hầu như võ giả đều không có khả năng phát hiện chính mình, bởi vì võ giả không có cách nào cảm ứng linh lực ba động a.
Không nghĩ tới, lần này lại gặp phải đối thủ khủng bố như thế, không những cảm ứng ra được vị trí của mình, thân pháp của hắn thế mà lại lợi hại như vậy.
Chính mình thua không oan!
Nhất Minh nhìn thấy thân hình của tên yêu tộc này bắt đầu mờ dần, từ sâu trong đôi mắt của tên này, Nhất Minh còn thấy được một vẻ “không chấp nhận được” bộ dáng, tựa như muốn đem bản thân mình cho khắc sâu đồng dạng.
Đối với điều này, Nhất Minh cũng không có để ý tới, mặc kệ ai ghi nhớ hắn đều không quan tâm, điều quan tâm hiện giờ chính là xếp hạng của chính mình hiện tại là bao nhiêu, chỉ cần biết rõ điều này mới có thể tiếp tục khiêu chiến a.
Ngay khi tên yêu tộc biến mất thời điểm, một cỗ lực lượng bắt đầu bao trùm lấy thân hình Nhất Minh, khiến hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh kỳ diệu bao lấy chính mình, tràn cảnh xung quanh cấp tốc biến hóa, Nhất Minh lại lần nữa trở về vị trí trên bình đài phía trên.
Nhận ra động tĩnh xung quanh, Tuyết Ngưng đám người ngay lập tức đưa mắt nhìn lại, người này không phải Nhất Minh thì còn ai vào đây?
Tiểu Hà ngay lập tức nhảy khỏi người của Tuyết Ngưng chạy tới bên cạnh Nhất Minh, nàng ngước cái đầu nhỏ lên kích động hỏi: “Ca ca thế nào rồi? Chiến thắng không a?”
Nhất Minh nghe được lời này liền mỉm cười gật gật đầu.
Ngay lúc này, trước mặt Nhất Minh liền xuất hiện một tấm lệnh bài, nó tựa như ở giữa không trung hiển hóa mà ra đồng dạng, ở tấm lệnh bài phía trên có khắc ba chữ: Đấu Chiến Lệnh.
Nắm chặt tấm lệnh bài trong tay dò xét một chút, bên trong không hề có bất kỳ danh sách khiêu chiến nào, chỉ có một cái ô trống hiển thị trên đó, phía trước ô trống còn có một con số, không thể nghi ngờ, đây chính là thứ tự xếp hạng của chính mình.
Chính mình thế mà xếp tại vị trí: 666,999!
Hơn 66 vạn võ giả tại trong Thiên Đài, đây quả thật là một số lượng khủng bố a, dựa theo tin tức bên trong giải thích, chính mình cần phải vượt qua mười trận chiến đầu tiên để tiến hành xếp hạng, số thứ tự hiện tại chỉ là xếp hạng tạm thời mà thôi, nó còn tùy thuộc vào chiến tích của mỗi võ giả mà phân chia cho phù hợp.
Đối với điều này Nhất Minh cũng không có cảm thấy cái gì, võ giả mới tiến vào đấu chiến đài cũng nên có một cái phân loại thực lực, điều này tránh cho việc những võ giả khác bị thương không cần thiết.
Tựa như tên yêu tộc vừa nảy một dạng, bản thân hắn có thuật ẩn thân rất là lợi hại, nhưng chiến lực thì lại kém cỏi vô cùng, chính mình còn không dùng ra bao nhiêu lực liền khiến hắn không chịu nổi, đây không thể nghi ngờ là chênh lệch quá xa.
Nhất Minh nhìn thấy một cái ô trống không hề có bất kỳ cái gì liền nghi hoặc vô cùng, đây là cái gì a?
Hắn liền quay sang Tuyết Ngưng nghi hoặc hỏi: “Tuyết Ngưng cô nương, ta nhìn thấy bên trong Đấu Chiến Lệnh có một cái ô trống, đây là để làm gì?”
“Nhất Minh công tử chỉ cần câu thông với Đấu Chiến Lệnh để nó ghi danh vào là được, cái này hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi người, nhưng một khi ghi danh thì sẽ không cách nào khôi phục lại được, công tử có thể lựa chọn ghi tên thật của mình hoặc là bí danh đều được.
” Tuyết Ngưng mỉm cười giải thích nói.
Nghe vậy, Nhất Minh liền minh bạch rồi, hắn cũng không có chần chờ cái gì, liền ngồi xuống bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ, không biết nên lấy bí danh gì cho được a, hắn cũng không muốn ghi tên thật của mình vào đây, chính mình đã tới nơi này một lần, thôi thì ghi một cái tên nào đó cũng được.
Chính mình sử dụng đao, bản thân thì lại không có bất kỳ tuyệt học nào, có thể nói chỉ là một vô danh tiểu tốt mà thôi, mặc dù như vậy, trên phương diện khí thế vẫn là không thể để thua người khác a!
Nghĩ nghĩ, Nhất Minh liền mang tâm thần đầu nhập vào Đấu Chiến Lệnh bên trong, khắc lên hai chữ:
Minh Tôn!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...