Chương 205: Thật không lên?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở phía sau nam tử từ lúc nào không hay, mà biến cố bất ngờ này, nam tử còn không hề hay biết, hắn đang lâm vào một cỗ sung sướng cực đỉnh.
“Chỉ cần chạm vào tên này, ta liền có thể tiến thêm một bước, hahahaha!” ánh mắt của hắn lóe lên một vòng cực kỳ âm độc, cánh tay chuẩn bị bắt tới, một tiếng xé gió từ phía sau truyền tới, khiến da đầu của hắn tê rần cả lên!
Nội tâm của hắn thầm hô hai tiếng “không tốt!”, nhưng tất cả đều không cách nào phản ứng lại kịp, bởi vì người ở phía sau xuất thủ cực kỳ nhanh chóng, bản thân của hắn mang thương thế cực kỳ nghiêm trọng trong người, đừng nói là chân nguyên trong người, ngay cả khí huyết dự trữ hắn cũng đã mang ra dùng hết rồi.
Bây giờ, hắn chỉ còn lại duy nhất một cái xác không mà thôi, nếu không phải Nhất Minh bị một đao kia cắn trả kịch liệt, tên Huyết Ma Đường này e rằng đã mệnh táng hoàng tuyền từ lâu.
Hắn vừa kịp nghiên người né tránh một cái, trường kiếm trong tay bỗng dưng thay đổi góc độ, một kiếm chém xuống vô cùng ngọt ngào, đường kiếm nhẹ tênh như lông hồng bay bổng, ánh nguyệt từ trên cao chiếu rọi mà xuống, phối hợp với một thân bạch y trên người, cùng với đường kiếm tuyệt mỹ kia, Nhất Minh tựa như đang nhìn thấy một vị thần nữ đồng dạng, vô cùng xinh đẹp!
“Tại sao cô nương còn quay trở lại đây!” Nhất Minh nhìn lấy nữ tử trước mắt không khỏi lộ ra một vệt nụ cười, ánh mắt của hắn tựa như biết nói đồng dạng, khi nhìn thấy nữ tử này một sát na, vẻ hung ác bên trong đôi mắt biến mất hầu như không còn, bởi vì cô nàng này, vẫn quay lại cứu hắn a!
Trường kiếm trong tay Chúc Tình một kiếm nhanh, gọn, nhẹ nhàng liền đem đầu của tên Huyết Ma Đường cho cắt xuống, toàn bộ quá trình phải nói không một vết xước nào.
Làm xong điều này, lồng ngực của nàng giờ khắc này vẫn còn đang chập chùng không thôi, không vì cái gì khác, võ giả như nàng lại đưa ra quyết định đánh lén một tu sĩ, đây là một quyết định sinh tử chứ chẳng chơi, nếu như có một tia chần chờ mà nói, nàng rất có khả năng sẽ phải qua đời tại chỗ.
Chính vì vậy, giờ khắc này toàn thân của nàng tựa như mất lực đồng dạng, cả người liền ngồi bệt trên mặt đất, lồng ngực chập chùng không thôi, thanh âm thở gấp cùng mồ hôi trên trán không ngừng xuất hiện trên đó, chính mình vừa mới chém giết một tên tu sĩ!
Trong lòng nàng vừa dâng lên cảm giác sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt của nàng nhìn về phía thiếu niên đứng ở trước mặt, giờ khắc này, ánh mắt của thiếu niên tựa hồ….
, nói sao đây, đáng yêu? trìu mến? yêu thương?
Nàng không biết phải diễn tả ánh mắt đó như thế nào, nhưng nụ cười kia khiến nàng có cảm giác ấm áp vô cùng!
“Ta không trở về, huynh chết thì phải làm sao?” Chúc Tình lập tức lấy lại tinh thần hít sâu một hơi, vẻ mặt của nàng có chút giận dữ, cả người bắt đầu đứng dậy đi về phía Nhất Minh giọng trách cứ nói.
“Haha, ta làm sao có thể dễ chết như vậy được!” trước đó hắn còn chuẩn bị kích phát ấn ký trên bàn tay đây, hiện giờ có vẻ nhưng không cần kích hoạt vật này a, cái ấn ký này là do Phong thành chủ trước kia đã khắc trên tay của hắn, điều này có thể giúp hắn thoát khỏi một lần nguy cơ.
“Haha, còn dám mạnh miệng?” Chúc Tình bắt đầu sạm mặt lại, bàn tay của nàng nhẹ nhàng chạm lên trên ngực của hắn, đánh yêu nhẹ một cái.
Một tiếng rên khẽ vang lên!
Cả khuôn mặt của Nhất Minh bắt đầu vặn vẹo cả lên, Chúc Tình nghe lời này gương mặt không khỏi tức giận một cái, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của tên thiếu niên này vặn vẹo biến hóa, sắc mặt của nàng bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Không nói hai lời, nàng liền ngay lập tức lấy tay chạm vào y phục của hắn, bắt đầu cởi ra, nhìn thấy cử động lần này, Nhất Minh trợn tròn cả mắt!
Đây đây đây!! Không lẽ mị lực của ta khủng bố đến như vậy hay sao?
Không nên a, ta còn chưa trưởng thành đâu, không lẽ các cô nương ở đây đều mạnh bạo như vậy hay sao, ta sống ở đây chín năm rồi còn chưa lần nào gặp qua loại trường hợp này a!
“Chúc cô nương, không tốt a!” Nhất Minh ngượng ngùng thầm hô một tiếng, ban đêm ban hôm, một nam một nữ ở chung với nhau, nam thì không thể di động, nữ thì lại mạnh bạo vô cùng, tình huống này có chút không hợp thói thường a!
Nghe thấy tên thiếu niên này hô lên như vậy, nàng mới giật mình trở lại, vừa nảy nàng nhất thời lo lắng, cho nên mới muốn xem xét thương thế ra sao, nàng chỉ là chạm nhẹ một cái thôi, gương mặt của tên này đã vặn vẹo như vậy, e rằng vết thương không bình thường a, y phục hiện tại cũng đã hóa thành huyết y luôn rồi, bởi vì là ban đêm cho nên nàng mới nhất thời không chú ý đến.
“Nghĩ lung tung cái gì đấy? Ta đây là xem xét vết thương mà thôi, đứng im đấy đừng có động đậy!” Chúc Tình trách cứ một câu sau đó tiếp tục cởi ra chiếc áo trên người, chiếc áo trở nên nặng hơn bình thường rất nhiều, tay của nàng còn truyền đến cảm giác ẩm ướt trên đó, điều này hiển nhiên là do huyết dịch mà ra.
Ngay khi chiếc áo được cởi xuống thời điểm, toàn bộ vết thương bên trong lộ ra trước tầm mắt khiến da đầu của nàng tê rần cả lên!
Nàng không hiểu ra sao, khi nàng nhìn đến những vết thương này lúc, nước mắt của nàng, chúng nó tự dưng ứa ra bên ngoài, một đôi mắt xinh đẹp giờ khắc này lóe lên từng tia long lanh óng ánh, ở dưới vầng nguyệt này, đôi mắt ấy tựa như hai viên dạ minh châu đồng dạng, mặc dù trong màn đêm, nhưng nó lại chiếu sáng rực rỡ vô cùng!
Nhất Minh không còn quan tâm đến vết thương trên người nữa, tay trái của hắn bắt đầu nâng lên, chạm vào gò má của nàng, lau đi vệt nước mắt kia, thanh âm khàn khàn vang lên: “Đừng có khóc, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương nàng!”
Chúc Tình khi nghe được lời này, trong lòng của nàng dâng lên một cỗ cảm xúc lạ thường, dường như bao nhiêu uất ức trong người toàn bộ trào ra đồng dạng, tiếng khóc của nàng bỗng dưng òa lên, nức nở trong đêm, cánh tay của Nhất Minh chậm rãi ôm nàng vào trong lòng!
Một thiếu niên cùng một mỹ nữ đứng dưới ánh trăng, từng cơn gió phiêu đãng bay lướt qua, khiến mái tóc của nàng cũng theo gió lướt nhẹ giữa không trung, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng xông thẳng vào mũi của hắn, dễ chịu vô cùng!
“Giá như khoảnh khắc này có thể tiếp tục mãi thì tốt quá!” Nhất Minh nhìn lên vầng nguyệt trên không, trong lòng không khỏi dâng lên một cái ý nghĩ, “Nếu như có một ngày chính mình trở nên cường đại rồi, đến khi đó mình sẽ cùng người mình yêu ngao du tứ hải a, loại cảm giác đó, phải chăng rất là tự tại?”
Nhất Minh cùng Chúc Tình vẫn đứng bên dưới vầng nguyệt kia, cả hai lộ ra nhỏ bé vô cùng, ánh trăng đêm nay thật là dễ chịu a, nơi này gió thổi mát rượi, nhưng phía trước kia, hẳn là đang có rất nhiều người ngã xuống a!
Bình phục lại cảm xúc trong lòng, Chúc Tình không khỏi lau đi khóe mắt giọng nghẹn ngào nói: “Nhất Minh huynh, bây giờ chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này đi thôi, một khi có người đến, chúng ta e rằng phải qua đời tại chỗ a!”
Dường như hiểu được ý tứ của Nhất Minh, Chúc Tình không nói hai lời liền khom lưng xuống một cái, hai tay giơ về phía sau: “Đây, lên đây!”
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này khóe mắt không khỏi co giật một cái, ta dù sao cũng là nam nhi a, làm sao có thể để một cô nương cõng trên lưng như vậy?
Đầu của Nhất Minh lắc thành cái trống lúc lắc, biểu thị không đồng ý chuyện này, người có thể chết nhưng tôn nghiêm quyết không thể từ bỏ!
“Đừng có nói nhảm, mau lên!” Chúc Tình lại lần nữa hối thúc một câu, tên này bây giờ làm sao nữa đây, hiện giờ thương thế thành ra như vậy còn ngại cái gì nữa a, không nhanh chóng rời đi, một khi địch nhân chạy tới, cả hai e rằng phải mồ xanh mã đẹp.
Đầu của Nhất Minh tiếp tục lúc lắc lúc lắc, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Chúc Tình bỗng dưng híp lại thành một đường: “Thật không lên?”
Nhất Minh không nói hai lời liền gật gật đầu: “Đánh chết cũng không lên!”
Sau một lúc, Chúc Tình cõng Nhất Minh rời đi nguyên địa, hướng về một phương hướng đi đến, Nhất Minh được một cô nương xinh đẹp cõng trên lưng biểu lộ của hắn vô cùng vi diệu, nếu như có người nhìn thấy hắn biểu lộ thế này, e rằng sẽ phun đầy mặt hắn cho mà xem, ngươi được một cô nương xinh đẹp như thế cõng trên lưng, còn giãy dụa cái đách gì?
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...