Chương 194: Đông Nguyên Thành - Yến lão xuất thủ
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
"Đường chủ!" Hai người chỉ kịp kinh hô một tiếng, đã thấy bàn tay màu máu đến sát bên cạnh chính mình không đến mười trượng khoảng cách, cái khoảng cách này đối với Chân Nguyên cảnh mà nói, đã là sát người.
"Hừ!" một tiếng hừ lạnh vang lên, chỉ thấy một đạo bạch quang từ phía cửa thành Đông phá không mà đi, thanh âm tựa như xé toạc không gian đồng dạng, bạch quang xuyên thẳng bàn tay màu máu, ầm vang một tiếng, đầy trời huyết sắc từ từ rơi xuống, lộ ra một thân ảnh đứng ngay ở đó.
Thân ảnh này ăn mặc không khác gì đám Huyết Ma Đường kia, nhưng nếu để ý một chút thì nhận ra, trên bộ hắc y kia lại có điểm xuyết bốn đường hồng vân kéo dài từ trên vai xuống dưới, lộ ra thập phần oai vệ.
Hai người vừa nhặt về một cái mạng không nói hai lời liền quay người chạy vào bên trong thành, lần kinh lịch này bọn họ suýt chút nữa qua đời tại chỗ, nếu không phải Yến lão ra tay ngăn cản, e rằng ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hai người, nghĩ đến điều này, cả hai không tự chủ nhìn nhau một cái, toàn thân không khỏi lạnh hết cả người.
Thật là đáng sợ a!
Nhìn thấy trang phục Huyết Ma Đường này, Yến lão hai mắt khẽ híp, giọng nói không giận mà uy truyền khắp bốn phương tám hướng: “Ngươi xác định không cút khỏi nơi này?”
Lời này vừa ra, Huyết Kỳ Phong cười ha hả, khí thế trên người càng lúc càng dâng lên cao, ngữ khí bắt đầu trở nên băng lãnh: “Các ngươi bây giờ là rùa trong hủ, một khi mai rùa bị phá vỡ, ngươi lại có mấy phần bản lĩnh chăm lo cho tất cả bọn hắn? Ta thấy tu vi của ngươi và ta đều không sai biệt lắm, chúng ta đánh lên cũng không có kết cục tốt gì, hay là như vầy, chúng ta đi sang một bên ngồi uống trà tâm sự nhân sinh, thế nào?”
Yến lão nghe nói lời này liền lâm vào trầm mặc, hắn tự nhiên biết rõ, các tu sĩ trong thành đến bây giờ vẫn còn sống là do có hộ thành đại trận, một khi đại trận bị phá vỡ, bọn hắn không chết cũng tàn phế, chưa nói tới đám Huyết Ma Đường này lại có khả năng hấp thu huyết dịch tăng cường tu vi, một hành bị đồ, đám ma đạo này ắt hẳn sẽ tiến thêm một bước, điều này tuyệt đối không được phép xảy ra a!
“Hừ giỏi tính toán!” Yến lão hừ lạnh một tiếng, lão không có ý định đi theo tên này ý tứ, chưa nói đến bọn chúng có chuẩn bị gì, một thân một mình đi vào phe địch, lão còn không có bị ngu như vậy, “Thưởng trà luận nhân sinh thì có thể, chúng ta ngay tại đây thưởng trà luận nhân sinh, thế nào?”
“Tốt a, mời!” Huyết Kỳ Phong cũng không có cự tuyệt cái gì, người của hắn đang cường công đại trận, hắn không trấn thủ ở đây thì ở đâu, bản thân ngăn chặn lão già này cũng coi như là thành công một nửa, một nửa còn lại chỉ cần chờ đại trận vỡ nát, đại quân xông vào nhấc lên huyết chiến liền có thể.
Huyết Kỳ Phong làm một tay thủ thế, ánh mắt tựa như cười hướng về một đỉnh núi gần đó bay đi, Yến lão thấy thế cũng theo sát tại phía sau, lão cũng không có sợ tên này sắp đặt mai phục gần đây, khoảng cách này đối với Chân Nguyên cảnh đỉnh phong mà nói, chỉ là vài hơi thở đi đường mà thôi.
Tất cả chuyện này đều được Thành Chủ nhìn ở trong mắt, hắn cũng không có khuyên bảo cái gì, với tu vi của Yến lão mà nói, không có khả năng vẫn lạc ở đây, trừ khi là có Thần cảnh cường giả xuất thủ, còn không thì lão chính là tồn tại đỉnh cao ở nơi này.
Ánh mắt của Thành Chủ tiếp tục nhìn về một phương hướng, nơi đó có không ít linh khu đang liên tục tấn công đại trận, hai tay kết hợp pháp quyết, một cỗ lực lượng truyền thẳng vào trong hạch tâm trận pháp, một đạo lỗ hổng tại phía Nam bỗng nhiên hiện ra.
Lần này động thủ có tất cả ba người, một trong số đó là Bích La trưởng lão của Quang Minh Điện, diện mạo của nàng thoạt chừng hai mươi ba tuổi, toàn thân mặc một bộ màu trắng váy dài, trên váy còn có những họa tiết màu đỏ điểm xuyết trên đó, phối hợp với dáng người đầy đặn lồi lõm có thừa, càng tôn lên vẻ đẹp vô cùng sắc sảo.
Ngay khi lỗ hổng được mở ra thời điểm, ba cỗ lực lượng kinh người bộc phát mà ra, hướng thẳng về một đấm linh chu vồ giết tới, thanh âm ầm ầm vang lên, từng chiếc linh chu không kịp làm ra phản ứng liền tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Huyết Ngọc Mạn nhìn thấy cảnh này, cả người bốc cháy lên một trận hỏa diễm, huyết quang trên người của nàng bộc phát mà ra, ẩn chứa trong đó là một cỗ hỏa diễm bao khỏa trên không.
Ngay khi cỗ khí tức này bộc phát ra thời điểm, Bích La ba người liền dừng lại động tác trên tay, ánh mắt hướng về một phương hướng nhìn tới, thần sắc lộ ra chấn kinh vô cùng.
“Cỗ khí tức này là….
Chân Nguyên cảnh trung kỳ!” sắc mặt của Bích La lóe lên một tia e ngại, nàng chỉ mới bước vào Chân Nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi, nếu bị cỗ lực lượng này đánh trúng mà nói, nàng không chết cũng phải trọng thương.
Ba người lập tức tập trung trở lại, khí thế trên người toàn lực bộc phát mà ra, một cỗ lực lượng xông thẳng trên trời cao chống lại uy áp mà Huyết Ngọc Mạn phát ra tới.
Huyết Ngọc Mạn không nói hai lời, hai tay kết hợp pháp quyết, một vòng đường vân từng phía sau lưng hiện rõ mà ra, lực lượng cường đại hóa thành một con chim lửa thét lên một tiếng kinh người chấn động tứ phương, toàn thân lông chim cháy lên hừng hực hỏa diễm, cả người của nó được huyết quang bao trùm, khí tức trên người nó phát ra phải nói khủng bố vô cùng.
Hỏa Huyết Ưng hai cánh vỗ một cái, hừng hực hỏa diễm văng tung tóe khắp nơi, khiến bầu trời đêm trở nên sáng rực không thôi, một tiếng ưng khiếu chấn động trời đêm, theo hai cánh huy động, hỏa diễm trên người bộc phát mà ra, lấy tốc độ cực kỳ kinh người hướng thẳng về phía ba người lao tới.
Bích La ba người không có nói nhảm, tên Huyết Ma Đường này thực lực viễn siêu ba người, vừa ra tay chính là toàn lực, Bích La ba người đồng thời phát động đại chiêu, ba cỗ lực lượng đồng thời cùng Hỏa Huyết Ưng va chạm, một tiếng oanh động bầu trời vang lên, khiến trận pháp cũng phải rung động mấy lần.
Tiếp theo hơi thở.
Đầy trời hỏa diễm lao nhanh mà tới, lực lượng thuộc về Chân Nguyên cảnh trung kỳ toàn bộ bộc phát mà ra, đối kháng với ba tên sơ kỳ cùng một lúc, Huyết Ngọc Mạn không có khả năng lưu thủ, nàng biết, bản thân mình cực hạn ở nơi nào, cho nên, tốc chiến tốc thắng.
Từng đoàn hỏa cầu như phô thiên cái địa hướng về phía ba người nhào tới, Bích La thần sắc ngưng trọng, thân hình lui về sau một chút, tay phải nâng lên nắm một cái, một cự thủ to gần mười lăm trượng bao bọc toàn thân, hai người còn lại cũng không có nhiều lời, đồng loạt thi triển phòng ngự, ngăn chặn từng đoàn hỏa cầu bay đến.
Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm!
Huyết Ngọc Mạn nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt, đúng thật là Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, kinh nghiệm chiến đấu còn quá là non nớt.
Đối chiến với một pháp tu như nàng mà lựa chọn phòng ngự, quả thật là muốn chết, nếu ba người bọn họ đồng thời kết hợp lại tấn công, nàng còn có e ngại một chút, dù sao thì ba người lực lượng vẫn là không thua kém gì Chân Nguyên cảnh trung kỳ.
Bích La ba người sau từng đợt từng đợt bị công kích liên tục, bây giờ cũng trở nên khó coi vô cùng, nàng quay sang hai người truyền âm nói: “Kết tam thế trận, chúng ta cứ riêng phần mình phòng ngự thế này, không có khả đánh lui được ả, nếu còn kéo dài thêm, cả ba chúng ta e rằng sẽ phải nằm lại tại đây.
”
“Được!” hai người đều đồng thanh trả lời.
“Lữ Hồ sư huynh, trong ba người chúng ta huynh thực lực mạnh nhất, huynh đến khai trận đi, phòng ngự cứ để hai người chúng ta lo!” Bích La quay sang một trung niên thân khoác bạch bào nghiêm mặt nói.
“Được, làm phiền hai vị hộ pháp!” trung niên cũng không có chần chờ cái gì, hai tay ngay lập tức kết hợp ấn quyết, dưới chân xuất hiện từng vòng đường vân, một chiếc vòng màu xanh lóe lên từng đoàn lam quang, bên trong bắt đầu có lít nha lít nhít đường vân nhanh chóng hội tụ mà thành, màn sáng từ bên dưới chân Lữ Hồ chiếu rọi lên trên.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...