Nhục Thân Thành Thánh


Chương 19: Chiến Thanh Phong
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một tiếng nói dứt lời xung quanh vẫn lặng yên như cũ.

Điều này khiến Nhất Minh không khỏi nhíu mày một cái.
“Chẳng lẽ là mình nhầm lẫn?”
Lặng yên cảm giác mọi thứ xung quanh, không có bất kỳ tiếng động đáng ngờ nào.
Nhưng cảm giác khó chịu trong người vẫn luôn quanh quẩn khiến Nhất Minh vô cùng buồn bực.
Từ lúc hạ gục hầu tôn, hắn đã có cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm.
Nhưng lúc đó hắn nghĩ có lẽ do mình nghĩ nhiều mà thôi!
Vào giờ khắc này xung quanh không có bất kì một con yêu thú nào cảm giác đó lại hiện lên.

Điều này khiến Nhất Minh càng chắc chắn một điều là mình cảm giác không có sai!
Hắn cảm nhận được một phương hướng truyền đến cảm giác khó chịu, đến khi hắn nhìn sang thì lại không thấy bất kỳ điều gì.
Mà giờ này
Một hắc y nhân núp phía sau bụi rậm trong lòng không khỏi nhảy một cái!
Cũng may nhờ có Liễu Ám Hoa Minh công pháp này mới khiến hắn không nhìn thấy được mình!
Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được phương hướng của mình!
Ly U trong lòng lộp bộp một tiếng!
Bản thân hắn rất tự tin với công pháp này.

Tại tôi thể cảnh tu sĩ chưa thể cảm nhận linh khí ba động.
Cho nên hầu hết các tu sĩ không thể biết hắn ở đâu cho dù hắn có đứng kế bên cũng không ai có thể phát hiện được.
Nhưng tiểu tử này hắn lại có thể!
Chính vì điều này mà khiến cho Ly U dự định kế hoạch toàn bộ phá sản.
Hắn dự định sẽ lặng yên không một tiếng động tiếp cận, thủ tiêu Nhất Minh cướp đoạt bảo thạch rồi lặng yên chạy trốn!
Nhưng khi hắn vừa tới xung quanh Nhất Minh 30 trượng khoảng cách, hắn liền bị Nhất Minh phát giác ra được.
“Tên này quả thật không tầm thường! Xem ra phải nhờ đến lão đại bọn hắn!” Ly U nói thầm một câu sau đó xoay người rời đi.
Ngay lúc Ly U xoay người rời đi một sát sa, cảm giác khó chịu lại biến mất vô tung vô ảnh.
“Đây là tình huống như thế nào?” Nhất Minh nhíu mày cảm thụ bản thân trong cơ thể, nhưng không có gì bất thường xảy ra!

Không lâu sau, cảm giác khó chịu lại nổi lên!
Giờ khắc này Nhất Minh triệt để nổi đóa!
“Con mẹ nó, đứa nào ở xung quanh đây còn không mau lăn ra đây chịu chết!”
Một tiếng quát to vang vọng khu rừng khiến chim chóc không ngừng bay loạn trên bầu trời.
Nghe được tiếng quát như thế
Thanh Phong cũng vô cùng bất ngờ.

Không nghĩ tới tên nhóc này cũng thật là bạo ah!
Nhưng hắn cũng không có e sợ ý nghĩ, lập tức nguyên một đám hơn 10 người từ trong rừng rậm bước ra.
Đứng trước mặt Nhất Minh chính là một thanh niên cao to vạm vỡ, toàn thân mặc hắc y, lưng đeo trường đao cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Hắn chính là Thanh Phong đội trưởng của tiểu đội Cửu Kích Đoàn.
“Nhất Minh, ngươi rốt cuộc cũng chịu lộ diện! Mấy ngày nay ngươi khiến chúng ta tìm ngươi thật khổ ah!” Thanh Phong cái thứ nhất lên tiếng.
Nhất Minh nhìn trước mặt một đám hắc y nhân không ngừng liên tưởng đến bọn hắc y nhân lần trước.
Không biết bọn chúng có phải cùng một bọn hay không.
Nhưng bọn hắc y nhân trước mắt cho đến áp lực không nhỏ chút nào.

Đặc biệt là tên hắc y nhân đứng phía trước này.
Nhất Minh ẩn ẩn cảm giác thực lực của hắn không hề thua kém gì mình!
“Mười tên tu sĩ, một tên thực lực không kém gì mình! Còn một tên ẩn ẩn đâu đó không ở trong đám phía trước này!” Nhất Minh nghĩ thầm.
“Các ngươi là người nào? đến đây gặp ta nhưng có gì chỉ giáo?” Nhất Minh nhìn trước mặt nam tử, lạnh giọng nói ra.
“Vài ngày trước ngươi được Thiên bảng ban thưởng, với thực lực của ngươi cũng không thể bảo đảm an toàn cho bảo thạch.
Nếu chúng rơi vào tay Linh tộc thì hậu quả khó mà lường.
Chúng ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần giao ra bảo thạch liền có thể, chúng ta sẽ lập tức rời đi” Thanh Phong mặt không đổi sắc nói ra.
Hắn không sợ Nhất Minh từ chối, cũng không sợ Nhất Minh đồng ý.
Đám tu sĩ phía sau nghe được lời này của đoàn trưởng cũng không khỏi cười lạnh trong lòng.
Nếu như đối phương giao ra thì bớt việc.
Nhưng nếu là cự tuyệt, hơn mười tu sĩ cùng lên một lượt e rằng tên nhóc này phải qua đời tại chỗ.
Lần này bọn chúng vì bảo thạch mà đến.
Mặc kệ Nhất Minh có giao ra hay không, điều đó cũng không có quan trọng.
Không giao, vậy thì giết là được rồi.
Cái gọi là sợ rơi vào tay Linh tộc, đó chẳng qua là một cái cớ để động thủ mà thôi.
Bình thường tới nói.
Làm gì có tu sĩ nào giao ra bảo vật trong tay tự nguyên dâng cho kẻ khác?
Nhưng mà
Một màn trước mắt khiến bọn hắn không khỏi ngẩn người!
“Giao ra?”
Nhất Minh mỉm cười.
“Nếu như ta vẫn cứ không giao ra đâu?”
Tên tiểu tử này điên rồi ah? Đúng là nghé con không sợ cọp!
“Việc này không đến phiên ngươi đồng ý hay không đồng ý, chúng ta không có nhiều thời gian để cùng tiểu tử ngươi nói nhảm, cho ngươi một cơ hội cuối cùng giao hay không giao?”
Thanh Phong trường đao từ từ xuất ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nhất Minh.
Tại Thanh Phong thoại âm rơi xuống, có tu sĩ mỉa mai nói ra: “ Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là nên hảo hảo nghe lời, nếu không ngươi e rằng phải chôn thân tại đây”.
Ngay tại tên tu sĩ này thoại âm rơi xuống thời điểm, Nhất Minh ánh mắt lạnh lẽo: “Nói nhảm!”
Thoại âm rơi xuống.

Nhất Minh chân đạp đại địa
Ầm
Một thanh âm vang lên, thân hình Nhất Minh vọt thẳng về phía tu sĩ trong đêm lại càng thêm không thể nhìn rõ.
Một quyền oanh kích ra ngoài, tiếng xé gió không ngừng truyền vào tai của tên tu sĩ phía trước, tu sĩ trên mặt mỉa mai giờ khắc này tái nhợt nháy mắt biến thành kinh hãi.
Hắn thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, lập tức rút ra trường kiếm muốn chém về phía trước.
Nhưng không đợi kiếm ra khỏi vỏ.
Oanh!
Răng rắc!
Lực lượng kinh khủng trực tiếp nện vào người của tu sĩ, thanh âm xương vỡ chấn vỡ nhục thân, làm cho đối phương không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi trực tiếp vẫn lạc tại chỗ!
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều biến sắc!
Bọn hắn không nghĩ tới tên tiểu tử này lại trực tiếp động thủ trước, không nghĩ tới người của mình vậy mà không chịu nổi tiểu tử này một quyền!
Phải biết, bọn hắn tu vi không hề tầm thường.

Mỗi người đều có tu vi chí ít ngũ trọng tả hữu!
Nhưng giờ khắc này đây?
Tiểu tử này động thủ thời khắc, bọn hắn còn không kịp làm ra phản ứng!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ tên tiểu tử này tu vi hoàn toàn vượt xa bọn hắn nhận thức!
Trong nhận thức của bọn hắn, tên tiểu tử này trước kia vẫn là khai nguyên cảnh mà thôi.
Qua một thời gian, tu vi nhiều lắm chỉ có thể tiến đến tôi thể cảnh nhất, nhị trọng.
Mà giờ khắc này, chỉ cần một quyền liền có thể nhẹ nhõm giải quyết một tên! Điều này khiến bọn hắn vô cùng chấn kinh!
Nhưng chấn kinh về sau, chính là lửa giận bộc phát đi ra.
“Làm càn!” một tiếng quát lớn, Thanh Phong tay cầm trường đao phóng về phía Nhất Minh, một đao quét ngang mà ra.
Đồng thời, có rất nhiều tu sĩ từ hai bên giáp công mà đến.
Thấy cảnh này
Nhất Minh cũng không hề bối rối chút nào.
“Các ngươi nếu không đến nơi này, chí ít còn có thể sống thêm vài năm.

Nhưng là một khi quyết định được đưa ra, chính là số mệnh được hình thành!”
Ánh mắt băng lãnh nhìn về phía các tu sĩ không ngừng tiến về phía mình.
Nhất Minh lập tức lùi về sau một bước né tránh trường đao, một cước đạp đại địa, thân hình phi tốc hướng về một tu sĩ khác đánh tới.
Thôi Tâm Chưởng!
Một chưởng vỗ ra, tu sĩ thân hình không kịp dừng lại, cơ thể liền bay xuyên cánh rừng không ngừng phun ra máu tươi trực tiếp vẫn lạc!
“Tốc độ thật nhanh!” Thanh Phong ánh mắt lấp lóe, trực tiếp hướng về phía Nhất Minh lao đến.
Với tu vi của Nhất Minh, đập chết bọn tu sĩ này không phải là việc gì khó.
Nhất Minh tốc độ không phải tu sĩ ngũ trọng có thể đối phó.

Bọn hắn chỉ việc thấy Nhất Minh khom người, sau đó, liền không có sau đó!
Từng người từng người hắc y nhân ngã xuống đến giờ khắc này đã có 4 người ngã xuống!
Thanh Phong triệt để nổi giận!
Hắn dù có làm như thế nào cũng không thể bắt kịp tốc độ của Nhất Minh trừ khi hắn quăng bỏ trường đao trên tay thì may ra đuổi kịp.
Nhưng là..

điều đó không có khả năng!
Bản thân hắn là đao tu nên không có khả năng vứt bỏ đao của mình!
Khi thấy người của mình không ngừng bị Nhất Minh đồ sát.

Thanh Phong trực tiếp quát lớn:” Tất cả lui về phía sau!”
Nghe được lời này, đám hắc y nhân không khỏi thở phào một hơi.
Bọn hắn rất muốn lui lắm chứ! từ khi chứng kiến quyền đầu tiên của Nhất Minh, bọn hắn liền biết mình không phải đối thủ.
Nhưng là lâm trận bỏ chạy ắt phải chết không nghi ngờ!
Cho nên bọn hắn không ai dám tự ý rút lui.
Cho đến giờ khắc này nghe được câu này như được đại xá!
Không ngừng triệt thoái phía sau, không còn dám đứng trước mặt tên nhóc này!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi tiếc nuối!
Linh điểm ah!
Nhưng giờ hắn cũng không lo được nhiều như thế.
Đao quang lấp lóe phía trước hướng về phía hắn mà tới.
Thanh Phong tay phải cầm đao quét ngang mà ra.

Ẩn ẩn trên lưỡi đao có hàng mang lấp lóe ánh lửa không ngừng đốt cháy lưỡi đao!
Nhìn trước mắt một màn này, Nhất Minh liền biết bản thân mình không thể trực tiếp ngạnh kháng.
Thân hình lập tức triệt thoái, lui về phía sau tránh né đao quang.
Trong người linh lực không ngừng vận chuyển càng lúc càng nhanh!
Cùng lúc đó, liên tục ánh đao trực tiếp bổ tới, không gian xung quanh dường như bị thiêu đốt một dạng vô cùng nóng bức!
Điều này khiến Nhất Minh hô hấp càng trở nên dồn dập hơn.

Đồng nghĩa với việc tiêu hao linh lực cũng càng nhiều!
Thấy cảnh này, Nhất Minh biết chính mình nếu cứ tiếp tục tránh né sẽ không thể nào chiến thắng được tên này!
Đao của hắn vô cùng quỷ dị, gần như cắt đứt mọi khoảng trống khiến mình không có cơ hội tấn công.
“Hahaha tiểu tử! ngươi còn cái gì nữa cứ việc mang ra, bổn đại gia sẽ tiếp hết tất cả!” Thanh Phong cười to, đao trong tay không ngừng chém về phía trước.
Nhất Minh vừa tránh né vừa đang suy tính sẽ phải làm như thế nào cho phải!
Đúng rồi!
Nhất Minh một bước né ra thật xa khoảng cách.

Trong người không ngừng vận chuyển linh lực đi một vòng chu thiên.
Nhưng lần này không phải một vòng chu thiên 8 mạch mà là 9 mạch!
Hắn không biết làm như vậy có xảy ra chuyện gì hay không.

Nhưng hắn không còn cách nào khác!

Vẫn còn một cách, đó chính là vận dụng “lực lượng thần bí”.

Nhưng hắn đến bây giờ vẫn không biết làm sao để vận dụng lực lượng đó!
Cho nên, cách đó triệt để bỏ qua một bên!
Một vòng chu thiên 9 mạch vận chuyển!
Nhưng có vẻ tốc độ bị giảm đi một nửa so với vận chuyển 8 mạch!
Vận chuyển linh lực chậm một nửa thời gian, điều này khiến hắn ra quyền sẽ chậm đi một nửa!
“Quả nhiên là không ổn!” Nhất Minh nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng vào lúc này
Tí tách!
Một giọt tí tách rơi xuống.
Linh lực trong cơ thể bỗng nhiên được tiếp thêm sức mạnh một dạng vận chuyển tốc độ càng lúc càng nhanh!
Điều này khiến Nhất Minh xung quanh cơ thể không ngừng đỏ rực cả lên.
Xung quanh không ngừng có linh khí bốc lên tựa như làn khói trắng bao khỏa toàn thân!
Toàn thân kinh mạch bắt đầu nóng dần lên, lực lượng tích trữ càng ngày càng nhiều dường như muốn vỡ ra đồng dạng!
Hắn cảm giác nếu mình không phóng thích sức mạnh sẽ lập tức bị nổ tung!
Oanh!
Một quyền tại chỗ đấm ra!
Trong lúc bất chợt, một cỗ nhiệt khí theo nắm tay dường như bị vỡ nát đồng dạng.
Thanh âm ầm ầm phá toái, cuồng bạo linh khí không ngừng tạo thành vòng xoáy, ẩn ẩn có chứa hình ảnh một quyền đang phá không mà tới!
Trong lúc bất chợt, uy thế trên người Nhất Minh đột nhiên khiến hắc y nhân xung quanh không ngừng biến sắc!
Hồng quang đại thịnh!
Thanh Phong sắc mặt đại biến!
Phảng phất trước mặt hắn không phải là tên tiểu tử mà là một tôn sát thần đồng dạng!
Thanh Phong cắn răng, một tiếng quát to mang theo trường đao nhìn về quyền ảnh trước phá ầm vang chém xuống!
Thanh âm phá toái, ầm ầm nổ vang, cuồng bạo linh khí hình thành quyền ảnh tựa như tức nước vỡ bờ đồng dạng không ngừng nổ tung.
Oanh! Oanh!
Không cách nào chống cự!
Quyền ảnh tiếp tục tại chỗ phá toái nổ vang trước mặt Thanh Phong!
Ầm ầm
Trường đao vỡ nát!
Răng rắc!
Chỉ là tiếp xúc một cái chớp mắt, Thanh Phong phun ra một ngụm máu tươi toàn thân bay ngược ra sau ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ!
Cái kia một đạo quyền ảnh giờ khắc này trực tiếp tán loạn biến mất không còn tăm hơi!
Bọn hắc y nhân xung quanh thần sắc cứng đờ!
Nhìn về phía Nhất Minh trong mắt không tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi!
Mà giờ khắc này, Nhất Minh tựa như một tôn ma thần toàn thân đỏ rực, xung quanh không ngừng có linh khí bị đốt cháy tựa như màn khói lượn lờ toàn thân!
Đôi mắt của hắn quét qua từng người xung quanh khiến đám hắc y nhân vô ý lui lại một bước!
Đột nhiên hắn dừng lại ở một phương hướng!
“Các ngươi đều là tu sĩ không cần phải che che lấp lấp, nếu đã đến rồi không ngại hiện thân để ta biết có bao nhiêu người muốn vật trong tay ta!”
P/s: Cảm ơn mọi người!
Donate: 0 7 4 1 0 0 0 6 3 9 1 4 2 vietcombank


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận