Chương 169: Kim xích hư ảnh
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh bắt đầu rối rít không thôi, tâm niệm câu thông nhẫn trữ vật triệu hồi trường đao liền không có!
Chẳng phải nói, trong này liền không có nhục thân, không có vũ khí, không có bất kỳ cái gì.
Làm sao đánh?
Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía hồ ly trước mặt, thân thể liền lui về sau một chút.
Nhìn thấy biểu hiện này, hồ ly cười ha hả: “Trông ngươi quả thật so với đám người kia cũng không sai biệt lắm a.
Bọn chúng khi bị ta lôi vào trong này đều phản ứng không khác gì ngươi, cái gì cũng không có, cái gì cũng không có, hahaha!”
Nhất Minh giờ khắc này khóc không ra nước mắt!
Hắn không biết phải chiến đấu thế nào, bản thân không sử dụng được các loại kỹ năng nào cả, ngay cả thân pháp Quỳ Hoa Trục Nhật cũng không thể sử dụng.
Đây mẹ nó! quả thật không giảng đạo lý!
“Ngươi có giỏi thì ra ngoài đại chiến ba trăm hiệp với ta, ở trong này ta đánh không được, ngươi chơi thế này, ai chơi lại ngươi?” Nhất Minh cả giận tím mặt, hắn không ngờ đến có một ngày chính mình lại rơi vào tình trạng như thế này, quả thật không nói đạo lý!
“A ha ha ha, ra ngoài? Ngươi có bị ngu không?
Ở trong này ta có lợi thế không đánh, chạy ra ngoài cho ngươi giết ta hay sao?” Hồ ly cười lạnh không thôi.
“Thôi đừng nói nhảm, bản tọa không có thời gian để lải nhải với ngươi.
” Hồ Ly thần sắc nghiêm lại, khí tức trên người bỗng nhiên bộc phát ra ngoài, “Giờ thì ngươi có thể đi chết được rồi!”
Dứt lời.
Một cỗ lực lượng từ trong linh thể hồ ly hóa thành một con hồ ly khổng lồ hướng về phía Nhất Minh vỗ tới!
Cường đại lực lượng dường như phá vỡ không gian, hư ảnh hồ ly mang theo lực lượng phô thiên cái địa đánh tới.
Một trảo xuống.
Nhất Minh tâm tình tuyệt vọng đến cực điểm, hắn nhìn thấy một con hồ ly ở trong tâm thần của mình chỉ động nhẹ một cái, liền khiến cả không gian lắc lư.
Như vầy làm sao mà đánh?
Hồ ly một trảo rơi xuống, nó lộ ra một nụ cười lạnh, khóe miệng nhếch đến tận mang tai, tâm tình khoái ý đến cực điểm!
Ngay khi một trảo chuẩn bị rơi trên người linh thể của Nhất Minh lúc, hồ ly hư ảnh bỗng nhiên tan biến không thấy!
Linh thể hồ ly nhìn thấy cảnh này đột nhiên sắc mặt đại biến!
Một cỗ lực lượng vô hình bỗng nhiên giáng lâm trên linh thể của nó, lực lượng cường đại từ bốn phương tám hướng hóa thành từng khỏa kim xích nghiền ép mà tới.
Cường đại đến mức khiến tâm tình của nó tuyệt vọng đến cực điểm!
“A a a! Đại… đại nhân tha…”
Hồ ly còn chưa nói dứt lời, bốn khỏa kim xích hư ảnh bắt đầu trói chặt toàn bộ linh thể của nó vào bên trong.
Một tiếng bạo tạc vang lên.
Ầm ầm!
Chỉ thấy hồ ly linh thể bỗng nhiên nổ tung thành từng mảnh nhỏ, một cỗ lực lượng vô hình bắt đầu hòa tan vào bên trong tâm thần của hắn, khiến Nhất Minh cảm giác được đầu óc chính mình thoải mái đến cực điểm.
“Đây chính là tâm thần được nâng cao sao!” Nhất Minh cảm nhận đầu óc chính mình tựa như so với trước kia cường hãn hơn không ít.
Nếu như trước đó hắn không hề có lực hoàn thủ, thì bây giờ ít ra có thể đánh đấm một hai cái a!
Nhất Minh mỉm cười nhìn lấy bốn khỏa kim xích hư ảnh bắt đầu rút lui vào trong hư không.
Tâm thân của Nhất Minh cũng vì đó mà rút lui ra bên ngoài.
Hai mắt dần dần mở ra.
Trước mặt Nhất Minh chính là Chúc Tình đang hai mắt ướt đẫm nhìn lấy hắn.
“Ơ? Chúc cô nương sao lại khóc?” Nhất Minh không hiểu ra sao, chính mình vừa từ trong tâm thần chui ra, liền thấy như vầy.
“Nhất Minh huynh còn sống!” Chúc Tình kinh hô một tiếng, nàng nhịn không được lao vào ôm một cái, hai tay siết chặt sau lưng, tâm tình kích động không thôi!
“A ha! Ta… ta vẫn còn sống.
” Nhất Minh bất ngờ giật nảy mình một cái, hắn không ngờ vừa chiến đấu xong lại có được chỗ tốt như vầy a!
Chúc Tình nhất thời bừng tỉnh, hai tay rút lại nhìn lấy Nhất Minh, hai mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: “Ta tưởng ngươi xong rồi chứ, không ngờ ngươi vẫn còn sống tốt a!”
Mộc Đại Lâm cùng Trung Lực nhìn thấy cảnh này cũng lập tức hiểu ý, hai người không nói hai lời liền xoay người đi vào bên trong miếu, một bộ các ngươi muốn làm gì thì làm bộ dáng.
“Haha, đa tạ Chúc cô nương đã quan tâm lo lắng, hiện tại ta chẳng phải vẫn còn sống tốt đây sao, ta làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Vào trong thôi, để ăn mừng trận chiến này không chết, ta tiếp tục nướng hai con gà, haha.
” nói, Nhất Minh liền hướng vào trong miếu đi đến.
Chúc Tình cũng lau nước mắt theo sát phía sau.
Một màn này rơi vào trong mắt của lão giả trên bầu trời, lão liền lộ ra một nụ cười nhẹ.
Lão từ đầu đã thấy con tinh quái kia sử dụng thuật pháp lôi Nhất Minh vào trong hồn chiến, nhưng cũng không có ra tay xuất thủ.
Dù sao đi nữa, các tiềm long nhân trước khi tấn thăng Thần cảnh đều được thiên địa ý chí bảo hộ tâm thần, tránh việc bị người cho đoạt xá hoặc bị thần hôn công kích như tình trạng vừa nảy.
Những tu sĩ dưới Thần cảnh đều không có sinh ra thần thức, chính vì vậy, một khi tâm thần bị người cho áp chế thì hoàn toàn không có khả năng phản kháng cái gì.
Tựa như Nhất Minh trong tình huống vừa rồi đồng dạng.
Hắn bên ngoài có thể chiến đấu vượt xa tinh quái, nhưng một khi bị lôi vào hồn chiến thì hoàn toàn không có khả năng hoàn thủ.
Nếu những tiềm long nhân bị thủ đoạn như thế này công kích, bọn họ phải chết không nghi ngờ.
Chình vì vậy mà “ý chí” mới giáng lâm bảo hộ những người này, tránh việc nửa đường bị người cho đoạt xá.
Nhất Minh tiến vào bên trong nhìn thấy Mộc Yên Đan vẫn còn đang bất tỉnh trên đất liền không quản đến nàng.
Hắn bắt đầu xử lý thêm hai con gà mang lên nướng.
“Vừa rồi huynh bị kéo vào hồn chiến, làm sao có thể thoát ra được?” Chúc Tình giờ khắc này nhịn không được lên tiếng hỏi.
Mộc gia hai người nghe vậy liền hiếu kỳ, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh tập trung nghe ngóng.
“Ta vừa rồi bị con tinh quái kia xâm nhập vào bên trong tâm thần…”
Nhất Minh mang toàn bộ sự việc diễn ra vừa rồi nói một lần.
“Thì ra là vậy! Cái kim xích hư ảnh kia là cái gì huynh có biết không?” Chúc Tình vẻ mặt nghi hoặc hỏi, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói bên trong tâm thần của võ giả lại có loại sức mạnh này.
Nhất Minh cười cười, thế là mang những lời của lão giả bên trong cửa hiệu mặt nạ nói một lần, bao gồm cả việc những Tiềm Long Nhân nằm trong mười vị trí đầu sẽ được thiên địa ý chí bảo hộ tâm thần.
Kim sắc hư ảnh kia chính vì vậy mà có.
Mộc Đại Lâm vừa rồi nghe cô nàng Chúc Tình này hô “Nhất Minh” cái gì, lúc đó hắn tưởng là chính mình nghe nhầm.
Ai ngờ đâu tên thanh niên trước mắt lại chính là đệ nhất Tiềm Long - Nhất Minh a!
Nhưng gương mặt này có vẻ không giống với bức họa lắm thì phải?
Mộc Đại Lâm nghi hoặc không thôi nhưng cũng không có hỏi ra, có lẽ vị này mang mặt nạ trên người che giấu lai lịch đâu, người ta không muốn tiết lộ, chính mình lại đâm chọc ra thì cũng không hay.
Mùi hương gà nướng tung bay bốn phía, Mộc Yên Đan khịt khịt cái mũi, thế là nàng bừng tỉnh ngồi dậy!
Mơ mơ màng màng còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì một thanh âm kế bên vang lên: “Con tỉnh rồi?”
“Cha!” Mộc Yên Đan hô lên một tiếng, sau đó nàng liền nhớ lại cảnh tượng trước kia, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn xung quanh bốn phía nhỏ giọng nói: “Cha! “cái kia” đâu?”
Nàng nói “cái kia” dĩ nhiên chính là con bạch lang với gương mặt đầy giòi vừa rồi.
“Haha, đừng lo lắng, đám sói đã bị tiểu huynh đệ này một thân chém giết toàn bộ, chúng ta hiện tại đã an toàn rồi.
” Mộc Đại Lâm xoa xoa đầu nàng cười nói.
Mộc Yên Đan nghe vậy liền trợn tròn mắt!
Toàn bộ giết rồi!
“Nhất ca thật là lợi hại nha!” Mộc Yên Đan quay sang nhìn con gà nướng cho Nhất Minh một ngón tay cái.
“Haha, Mộc cô nương quá khen, gà này ta nướng cô nương thích thì một lát nhớ ăn nhiều một chút!” Nhất Minh cười nói.
Mộc Yên Đan nghe được lời này liền cười tủm tỉm, vẻ mặt oan ức bộ dáng: “ y da, muội không có khen con gà mà!”
“Haha, ta hiểu, ta hiểu mà!” Nhất Minh gật gật đầu cười ha hả nói.
Đêm nay mặc dù mưa gió thổi khắp nơi, nhưng bên trong tòa miếu lại sinh ra tình cảnh ấm áp dị thường, khiến người ta khó có thể quên được.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...