Chương 137: Trông ngươi thật giống quá nha!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh đang ăn uống ngon lành tự dưng ngẩn đầu lên, nhìn về phía trước liền thấy một cô nương màu vàng váy dài nhìn lấy chính mình, khiến hắn nghi hoặc không thôi.
Hắn vừa đến nơi này không bao lâu, ăn uống còn chưa xong liền đã có người để ý chính mình, đây không biết là chuyện tốt hay xấu đây nữa.
Nhìn dung mạo của tiểu cô nương trước mắt này hẳn là không lớn tuổi hơn mình, y phục trên người xa hoa như vậy, hẳn không phải bình thường có thể mặc đến.
“Cô nương có chuyện gì sao?” Nhất Minh miệng dính đầy dầu nhìn lấy Chúc Thanh Hà, hỏi.
“Ô trông ngươi thật giống quá nha!” Chúc Thanh Hà nhìn chăm chăm khuôn mặt Nhất Minh, ngữ khí có chút vui vẻ nói ra.
Giống? Ta giống cái gì?
Nhất Minh nhất thời không hiểu ra sao, mở miệng nói: “Tiểu cô nương có phải tìm nhầm người rồi không, ta vừa đến nơi này không bao lâu, cũng không quen biết cô nương, làm sao cô nương lại nói ta giống cái gì?”
Nhất Minh thả trong tay đùi gà xuống, cầm lấy chén rượu tràn đầy hương hoa uống một chén.
Nhất Minh hắn vừa đến nơi này đã có người tìm đến, điều này khiến hắn không khỏi nghĩ đến việc chính mình bị Sở gia treo thưởng, không lẽ tên Sở Thiệu kia còn chưa hủy bỏ phù chiếu truy nã chính mình?
“A! Xin lỗi xin lỗi.
” Chúc Thanh Hà khoác khoác tay một cái, cười cười nói: “Ngươi rất giống một người mà ta từng nghe nói trước đây, cho nên mới đến đây hỏi một chút, ngươi không phiền a.
”
“Ta rất giống một người mà cô nương nghe nói?” Nhất Minh vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, hỏi.
Chúc Thanh Hà gật gật đầu: “Đúng vậy, ngươi có phải hay không tên Nhất Minh?”
“Làm sao cô nương lại biết?” Nhất Minh trợn tròn hai mắt, không lẽ truy nã của mình đến những người ở Nam thành cũng biết, điều này thật không có khả năng a!
“Hắc hắc hắc, ngươi thật đúng là Nhất Minh a?” Chúc Thanh Hà trong lòng kinh hỉ không thôi, hỏi lại.
“Nếu nơi này không có ai tên Nhất Minh thì đúng thật là ta.
” Nhất Minh gật gật đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Cô nương tại sao lại biết tại hạ? Không lẽ tại hạ ở Nam thành này có cái gì đó khiến mọi người đều biết hay sao?”
“Hahaha, đúng thật là như vậy.
” Chúc Thanh Hà gật gật đầu cười to một tiếng, ngồi xuống bàn nói: “Cho ta được phép gọi huynh là Nhất Minh ca ca nha, chuyện là như vầy…”
Sau đó, Chúc Thanh Hà liền nói ra sự việc Nhất Minh bị người cho lên báo vào lần trước, cùng những tin tức lưu truyền gần đây kể ra một lần.
Nghe xong những này, Nhất Minh không khỏi trợn tròn hai mắt: “Không ngờ tin tức của ta được mọi người lưu ý như vậy a!”
Điều này đối với hắn thật sự không một chút chỗ tốt nào, chớ nói hắn chỉ là một tên võ giả, chỉ cần trên người mang theo bảo vật thôi cũng đã khiến người khác chú ý rồi.
Nếu như bất kỳ động tĩnh nào cũng hắn cũng được người người lưu ý, chẳng phải hắn mặc quần lót màu gì cũng có người biết hay sao?
Điều này nhất định không được!
Chúc Thanh Hà nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Nhất Minh, cứ tưởng là hắn đang lo lắng: “Nhất Minh ca ca cũng đừng lo a, mọi người ở đây rất tốt, không có ai động thủ với ca ca đâu a!
Nếu như có ai ăn hiếp ca ca cứ nói ra tên của ta, ta bảo đảm bọn họ sẽ không dám càn quấy cái gì.
”
Chúc Thanh Hà vỗ vỗ bộ ngực của mình nói ra, một bộ mạng của ngươi ta bảo đảm bộ dáng.
Vừa nói xong, một cái “cóc” từ trên trán của cô nàng vang lên.
Chúc Thanh Hà hai tay ôm đầu, vẻ mặt vô cùng uất ức nhìn sang tỷ tỷ của mình không dám nói lời nào.
“Nhất Minh huynh thứ lỗi, tiểu muội ở nhà chiều chuộng đã quen không biết nặng nhẹ, mong huynh đừng trách!
Tại hạ Chúc Tình, còn tiểu muội đây là Chúc Thanh Hà rất vui khi được quen biết huynh.
” Chúc Tình thi lễ một cái, nói.
Nhất Minh nhìn thấy một nữ tử dáng người đầy đặn, có cao có thấp chập chùng uốn lượn tạo nên một cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ, một chiếc màu lam váy dài càng khiến nàng tựa như tiên nữ giáng trần đồng dạng.
Mê mẩn chốc lát, Nhất Minh mới giật mình một cái, cười cười nói: “Chúc cô nương nói quá lời, tại hạ rất vui khi được làm quen với hai vị, mời ngồi!”
Nhìn thấy Nhất Minh ngẩn ngơ chốc lát rồi mới phản ứng lại, điều này khiến Chúc Tình trong lòng không hiểu tại sao lại có cảm giác vui vẻ lạ thường.
Nàng cũng không có cố kỵ cái gì, liền ngồi xuống bên cạnh Chúc Thanh Hà.
“Hahaha, vừa rồi tại hạ thất lễ.
” Nhất Minh đặt một tay lên ngực phải cúi người một chút, “Chúc cô nương mỹ mạo như hoa khiến biết bao người say đắm, tại hạ lịch duyệt còn thấp mong cô nương đừng chớ trách!”
Chúc Tình nghe xong những lời này không hiểu tại sao mặt nàng ửng đỏ một chút, vội lắc lắc đầu: “Nhất Minh huynh không cần để tâm quá, Nhất Minh huynh đến Nam thành phải chăng là vì nhận phù chiếu mà đến?”
Chúc Tình vội vàng chuyển sang chủ đề khác nói, nàng không hiểu sao, trong người lại có cảm giác tim đập nhanh khiến nàng xấu hổ không thôi, nàng lại không có biểu hiện ra bên ngoài nhưng lại không thoát được đôi mắt của cô tiểu muội ngồi kế bên.
Chúc Thanh Hà cười hắc hắc trong lòng: “Xem ra tỷ tỷ của mình không chịu nổi à nha!”.
Nàng liếc nhìn tỷ tỷ mình một chút, sau đó nhìn sang Nhất Minh trong lòng giường như đang đánh cái chủ ý quái quỷ nào đó.
“Làm sao Chúc cô nương lại biết?” Nhất Minh bất ngờ không thôi.
Hắn không rõ chính mình đây là bị người cho xem thấu hay sao, vừa đến đây đã có người nhận ra chính mình, cả mục đích đến đây cũng bị người cho nhìn thấu, điều này thật bất khả tư nghị a!
Nhìn thấy Nhất Minh có vẻ kinh ngạc bộ dáng, Chúc Tình cười khẽ một tiếng: “Nhất Minh huynh mới đến e là không biết, những võ giả một mình đến Nam thành đa phần đều vì phù chiếu mà tới.
Nếu không nhận phù chiếu, bọn họ không ai rảnh đến tòa thành của phàm nhân để làm gì.
Nơi này mặc dù cũng có không ít tu sĩ, nhưng dù sao cũng là nơi phàm nhân sinh hoạt, các loại công pháp võ kỹ gì đó nơi này đều rất ít người bán, võ giả chúng ta đến đây chủ yếu là lĩnh phù chiếu mà thôi.
”
“Thì ra là vậy.
” Nhất Minh gật gật đầu.
Hắn bây giờ cũng hiểu được vì sao người ta vừa nhìn vào liền biết được mình muốn đi đâu.
“Chúc cô nương sinh hoạt ở nơi này chắc hẳn là biết Phù Chiếu Các tọa hạ ở nơi nào a, nếu được thì mong cô nương cáo tri, tại hạ vô cùng cảm kích!” Nhất Minh nhìn sang Chúc Tình, cười cười nói.
Chưa đợi Chúc Tình lên tiếng, Chúc Thanh Hà ngồi kế bên đã vội vã góp lời: “Nhất Minh ca ca yên tâm, gia tộc của chúng ta sống ở nơi này, tỷ tỷ của ta hôm nay cũng định đến Phù Chiếu Các xem một chút.
Tỷ tỷ, ngươi nói có đúng không?”
Chúc Thanh Hà lấy cùi chỏ chọt chọt Chúc Tình một cái, cười híp mắt nhìn lấy tỷ tỷ của mình, nói.
Chúc Tình hai má ửng đỏ không thôi, nhưng vẫn cố giãy dụa không để cho bản thân mất kiểm soát, nàng không thèm để ý cô tiểu muội này, mở miệng nói:
“Không có việc gì, Phù Chiếu Các ở cách nơi này khoảng vài trăm trượng, Nhất Minh huynh đi ra tửu quán hướng thẳng về phía trước là được, vô cùng dễ thấy.
”
“Vậy thì đa tạ Chúc cô nương cáo tri!” Nhất Minh gật gật đầu nói ra.
“Nhất Minh ca ca, hay là huynh đi chung với chúng ta luôn đi, dù sao huynh cũng muốn tới đó mà, đi chung với nhau vừa đi vừa nói chuyện chẳng phải sẽ náo nhiệt hơn hay sao!” Chúc Thanh Hà liếc mắt nhìn tỷ tỷ của mình, cười híp mắt nói ra.
Chúc Tình nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, nàng mặc dù là người luyện võ nhưng vẫn là một cô nương a!
Nhất Minh nghe thấy Chúc Thanh Hà nói vậy cũng không có nghĩ nhiều cái gì, chẳng phải là tiện đường thôi sao, nếu đã vậy thì cũng không cần từ chối làm chi a.
Nhất Minh gật gật đầu: “Được, nếu vậy thì tại hạ đành làm phiền hai vị rồi.
”
Chúc Thanh Hà khoác khoác tay cười nói: “Đâu có đâu có, Nhất Minh ca ca đi chung còn có người thích không nhịn được đây này, hắc hắc.
”
Nhất Minh nghe vậy nhất thời sửng sờ nhìn lấy Chúc Tình một cái, liền thấy mặt của cô nàng này có vẻ hơi đỏ một chút, hắn mặc dù không biết vì sao lại thành cái dạng này nhưng có vẻ không phải việc gì xấu a!
Chúc Tình nghe cô tiểu muội mồm mép nhanh nhảu như vậy, cũng không khỏi mỉm cười tặng nàng một cái “cóc” vào đầu, khiến cô nàng uất ức không thôi.
“Nhất Minh huynh đừng nghe tiểu muội nói bậy nói bạ, ta mới vừa đột phá cảnh giới cho nên muốn ra ngoài lịch luyện một chút, sẵn tiện kiếm một ít linh thạch luôn.
” Chúc Tình biểu lộ bất đắc dĩ giải thích một câu.
“Không có việc gì, ta nhìn cô nương dung mạo xinh đẹp, tu vi lại cao như vậy hẳn không phải bình thường gia tộc có thể đào tạo ra được, nếu đã như vậy, Chúc cô nương còn có tâm ý tự thân kiếm tiền thật khiến tại hạ bái phục không thôi!” Nhất Minh khoác khoác tay cười nói.
“Haha, để Nhất Minh huynh chê cười, linh thạch nhiều ai mà không thích đâu chứ, với lại vừa có thể lịch luyện vừa có thể kiếm linh thạch, một công đôi việc như vậy ta nghĩ sẽ không một ai chối từ.
” Chúc Tình cười nói.
“Chúc cô nương nói phải!” Nhất Minh gật gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi.
”
Nói xong, Nhất Minh đặt một khối linh thạch trên bàn, đứng dậy đi theo hai người bước ra khỏi tửu lâu…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...