Chương 111: Phản phệ
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy thiếu niên trước mắt thương thế đầy người, khiến nàng có một chút cảm động, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.
Vệ Hoa hai tay huy động, một cỗ mùi hương nhàn nhạt lan tỏa mà ra, hướng về phía Nhất Minh bao phủ mà tới, cỗ mùi hương này khiến người ta như lạc vào trong rừng hoa, chứa đầy những hoa hoa thảo thảo ngát trời hương thơm!
Phàm là những người không có chí ý kiên định, một khi bị lạc vào trong huyễn thuật này mà nói, khả năng rất nhanh, linh lực trong cơ thể sẽ bị hút cạn hầu như không còn, khiến cơ thể bên ngoài dần dần khô héo mà chết!
Những võ giả có ý chí kiên định người đa phần đều đếm được trên đầu ngón tay, những người này nếu không phải là có pháp bảo trên người thì là thiên kiêu danh chấn một phương.
Nếu không, những phàm phu tục tử rất khó để thoát khỏi huyễn thuật này.
Đương nhiên, nếu đối phương có tu vi cao hơn mà nói, thì huyễn thuật này rất dễ bị phá giải thậm chí còn bị cắn trả ngược lại, đây cũng là một trong những nhược điểm của huyễn thuật.
Hương thơm bao phủ toàn bộ thân hình Nhất Minh, Vệ Hoa trong miệng lầm bầm chú pháp không biết đang nói cái gì, bỗng dưng tay hai huy động một cái, một cỗ vô hình lực lượng hướng về phía Nhất Minh tấn công mà tới.
Vài cái hô hấp đi qua,
Vệ Hoa sắc mặt bỗng dưng biến đổi!
Một cỗ vô hình lực lương từ trong thân thể Nhất Minh huyễn hóa mà ra, một vĩ ngạn thân ảnh tựa như thần minh từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy mơ hồ thân ảnh này, nàng xem chính mình tựa như là một con kiến hôi đồng dạng.
“Phốc!”
Nàng ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không tự chủ lui thẳng về phía sau, nàng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía thiếu niên trước mắt tựa như vừa gặp được cái gì kinh khủng đồng dạng, cơ thể tựa như hóa thành bong bóng theo tự nhiên ngã về phía sau, hai mắt từ từ lâm vào bóng tối lập tức bất tỉnh!
“Sư muội!”, Tê Lạp kinh hô một tiếng nhanh chóng lao đến đỡ nàng một tay.
“Sư muội, không sao chứ?, có nguyện gì xảy ra?” Triệu Bách Vạn cùng Trần Mâu đều kinh hồn táng đảm, lập tức chạy đến gần nhìn lấy Vệ Hoa.
Đám người bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hai mắt trừng lớn!
Bọn họ không biết nàng đây là gặp cái gì, nhưng dáng vẻ trọng thương này hẳn là không thể nào là giả được, không lẽ, tên tiểu ma đầu này còn có thần hồn công kích?
“Vệ Hoa sử dụng huyễn thuật đối với hắn, chỉ có thần hồn công kích mới khiến nàng vô hình bị trọng thương như vậy mà thôi, xem ra, tên tiểu ma đầu này trong người còn có bí mật kinh thiên, nếu ta có thể tìm ra mà nói, hẳn là có thể Nhất Phi Trùng Thiên!”
Tần Minh trong miệng lầm bầm, ánh mắt kiêng kỵ nhìn về Nhất Minh nhưng không che giấu được vẻ tham lam trong đó!
Ngay lúc tất cả mọi người đều bị Vệ Hoa hấp dẫn sự chú ý, một thanh âm “răng rắc” vang lên, vòng phòng hộ xung quanh Nhất Minh giờ khắc này tựa như nổ bể ra đến, toàn bộ biến mất không còn tăm hơi.
Nhất Minh hai mắt từ từ mở ra, ánh sáng ngay lập tức đập vào mắt khiến hắn không cách nào nhìn rõ mọi vật trước mắt.
Vài hơi thở qua đi,
Nhất Minh từ từ đứng dậy, cơ thể lắc lư một chút có chút suy nhược, hắn cảm thấy bản thân giờ khắc này yếu đến lạ thường, trời đất tựa như xoay mòng mòng khiến hắn chóng mặt không thôi!
“Đây là do ta không ăn uống trong thời gian dài a!”, Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ, tay trái không ngừng xoa xoa đầu, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững thân hình.
Hắn quét mắt một vòng xung quanh.
“Thật đông a!”, thanh âm Nhất Minh nhàn nhạt vang lên.
Đám người bên ngoài đang bàn tán xôn xao nghe được thanh âm này liền im bặt mà dừng, một mảnh đang ồn ào náo nhiệt bỗng dưng biến mất không còn bất kỳ thanh âm nào, tràn cảnh này ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Một đám cửu trọng võ giả đang bị Vệ Hoa thu hút sự chú ý, nhất thời không có để ý đến Nhất Minh bên này, bỗng nhiên nghe được thanh âm phát ra, bọn họ đều ngay lập tức đưa mắt nhìn lại.
“Tiểu.
.
tiểu ma đầu, Nhất Minh!”, có người nhịn không được kinh hô một tiếng!
Cả đám giờ khắc này mới phản ứng lại!
Người có danh cây có bóng, không biết từ khi nào mà danh hào “tiểu ma đầu” lại rơi trên đầu Nhất Minh, nghĩ tới cái này, hắn không khỏi bất đắc dĩ!
Nhưng có người ngay lập tức phản ứng lại, quát to một tiếng: “Các huynh đệ sợ cái gì, hắn vừa tỉnh lại không bao lâu, cơ thể lại không ăn uống ba bốn ngày liên tiếp, như thế, còn sợ hắn hay sao?”
Tên thanh niên này nắm trong tay trường kiếm quát lớn một câu khiến đám người bừng tỉnh đại ngộ!
Đúng a!
Hắn đã rất lâu không ăn uống gì, cơ thể hẳn là suy yếu cùng kiệt, chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?
“Các huynh đệ theo ta giết!”
Có võ giả quát chói tai một tiếng, trường đao trong tay lóe lên từng vệt hàn quang, thân hình thẳng tắp hướng về Nhất Minh một đao chém xuống!
“Con mẹ ngươi không nói đạo lý, đầu của hắn là của ta, ai cũng không được tranh!” một tên võ giả nhìn thấy cảnh này liền mắng một tiếng, trường kiếm trong tay lóe lên từng đạo ánh quang cũng hướng thẳng về phía Nhất Minh đâm tới!
“Nói đạo lý?, từ khi nào các ngươi đối với ma đầu lại đi nói đạo lý rồi, ta mặc kệ, người nào nhanh tay người đó được!”, lại một tên võ giả bĩu môi không thôi, kiếm trong tay không ngừng vung vẫy, thân hình cấp tốc đã tiếp cận Nhất Minh chém ra một kiếm.
“Chúng ta đi thôi, trước tiên mang tiểu muội trị thương trước đã, chuyện còn lại không cần chúng ta quản!”
Triệu Bách Vạn nhìn thấy Tê Lạp hai mắt xích hồng, vội vàng nói một tiếng, hắn biết rõ tính cách của Tê Lạp, nhìn thấy tiểu muội bị thương thế này chắc hẳn sẽ xông lên báo thù, nếu là trường hợp khác thì còn có thể cân nhắc, nhưng bây giờ thì không được!
Trần Mâu mặc dù thân hình tốt béo nhưng đầu óc vẫn còn dùng được không sai, hắn cũng vội vàng khuyên bảo một tiếng: “Tê sư huynh, bây giờ không phải lúc báo thù, chúng ta chữa trị cho tiểu muội trước đã.
”
Tê Lạp nghe vậy, sát ý trong người dần dần hạ xuống, nhìn thấy tiểu muội trong tay, hắn ngay lập tức bật người đứng dậy rời đi.
Nhất Minh nhìn thấy đám người hướng về phía mình chém tới, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, bản thân mình được mọi người “yêu mến” như vậy sao?
“Cho ta chém!”
Một tên võ giả cầm trường kiếm trong tay áp sát Nhất Minh chuẩn bị vung ra một kiếm, hắn nhìn thấy Nhất Minh đến giờ khắc này vẫn không hề có bất kỳ động tác nào, khiến hắn không khỏi cười lạnh một tiếng!
Sau một hơi thở,
Nhất Minh thân hình đã biến mất tại chỗ, tên võ giả chém thẳng vào tàng ảnh mà Nhất Minh để lại, trường kiếm trong tay xuyên qua thân hình khiến hai mắt của hắn trường lớn không thôi.
Một đám võ giả tiếp theo cũng nhao nhao chém vào tàng ảnh, nhất thời, tràn diện hỗn loạn cuốn theo ngập trời bụi bay khiến một đám võ giả toàn thân lông tơ dựng đứng!
Bọn họ đã từng chứng kiến Nhất Minh sử dụng loại thân pháp này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, đầu của bọn hắn sẽ ngay lập tức bị Nhất Minh một đao bế đi.
Một hơi thở trôi qua, thân hình bọn hắn chưa kịp phản ứng.
Hai hơi thở trôi qua, bọn hắn xoay cấp tốc xoay người quay về phía sau nhìn lại.
Ba hơi thở trôi qua, vẫn không có gì xảy ra, đương nhiên, bóng dáng tên tiểu ma đầu đã biến mất không thấy!
Bọn hắn lập tức thở ra một ngụm trọc khí!
Cũng may!
Cũng may là tên Nhất Minh kia không có tiếp tục ra tay với bọn họ.
Nhưng điều này càng khiến suy nghĩ của bọn họ càng thêm chắc chắn, tên tiểu ma đầu kia đang trong giai đoạn suy yếu!
Nếu không thì với tính cách của hắn, không lý nào lại bỏ qua cơ hội tuyệt vời như thế.
Đúng như những tên võ giả này suy đoán, Nhất Minh bây giờ thân thể suy kiệt đến cực hạn, hắn cần gấp thức ăn đồ uống bổ sung đi vào, nếu không thì không cách nào có thể chiến đấu với đám người này.
Sau khi hiện ra thân ảnh,
Nhất Minh đã cách vị trí ban đầu năm trượng ngoài kia, hắn nhanh chóng chạy vào một gian tửu lâu gần đó.
Nhìn thấy cảnh này, cả đám võ giả hai mắt muốn lọt ra ngoài!
Hắn làm sao có thể chạy nhanh như vậy!
“Đuổi theo!”, có võ giả quát lớn một tiếng, trực tiếp dẫn đầu đuổi theo.
Một đám võ giả sau lưng giờ khắc này mới kịp phản ứng lại theo sát phía sau.
Tần Minh cũng không có bỏ qua trò hay ý tứ, hắn theo sau đám người lẫn trong đám đông âm thầm quan sát mọi chuyện diễn ra.
Vọt vào trong gian tửu lâu,
Nhất Minh ngay lập tức chạy đến một cái bàn chứa đầy thức ăn cùng rượu trên đó, cánh tay lập tức chộp tới, miệng không ngừng ăn uống ngấu nghiến tựa như chết đói một dạng!
Mà cũng thật là, hắn đang chết đói a!
Hắn mấy ngày rồi không có bất kỳ cái gì vào bụng, khiến cơ thể hắn không còn miếng sức lực nào, miệng vừa ngoạm một con gà, tay cầm chén rượu không ngừng húp lấy húp để.
Cơ thể khô cằn bỗng nhiên nhận được một cơn mưa từ trên cao rơi xuống, khiến hắn toàn thân ấm áp dễ chịu vô cùng!
“Hắn ở đây!”
Một thanh âm từ bên ngoài hô lớn, ngay lập tức một thanh niên võ giả cầm kiếm trước tiên xông vào.
Đập vào trong mắt hắn chính là một thiếu niên hai má phồng lên cực lớn, miệng không ngừng nhai lấy nhai để, tay cầm rượu không ngừng cùng một chỗ uống vào, tràn cảnh này khiến hắn khóe mắt không khỏi giật giật một cái.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...