Chương 108: Đám người kinh ngạc!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Theo thanh âm mở cửa vang lên, Trần Mâu cũng không có trực tiếp bước vào bên trong, mà vẫn tiếp tục đứng ngoài cửa không dám đi vào.
“Thức.
.
thức ăn đến rồi đây!”
Trần Mâu nhỏ giọng nói một tiếng, cái đầu từ từ nhìn vào bên trong, quan sát một vòng về sau, không hề có bất kỳ cái gì xảy ra, điều này khiến hắn cùng một đám võ giả bên ngoài nghi hoặc vô cùng.
Chẳng lẽ tên Nhất Minh kia bỏ trốn?
Một đám võ giả bên ngoài nhìn thấy Trần Mâu vẻ mặt nghi ngờ biểu lộ, khiến bọn họ cũng nảy sinh một số suy nghĩ trong đầu.
Không thể không nói, đám võ giả này nghĩ như vậy cũng là bình thường vô cùng, dù sao thì tên tiểu ma đầu kia vẫn còn bị treo thưởng trên người đâu, hắn bỏ trốn cũng là chuyện có thể lý giải.
“Sao rồi, tên tiểu ma đầu có còn trong gian phòng hay không?”, có người bên ngoài nhịn không được lên tiếng hỏi.
Thanh âm này vang lên, liền hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.
Trần Mâu nhìn tới nhìn lui trong gian phòng, sau đó từ từ bước vào bên trong, vừa đi, hắn tâm thần vừa bất ổn không yên, hắn không hiểu sao có một loại cảm giác lạ thường, như ẩn như hiện đang vờn quanh người hắn.
Hắn từ từ bước vào, dần dần tiếp cận một tấm màn che, Trần Mâu không khỏi nuốt môt ngụm nước bọt, cánh tay từ từ giơ ra chạm lấy tấm màn che.
Sau lưng liền có vài tên võ giả đứng ở ngoài gian phòng không dám bước vào bên trong, bọn họ đang tập trung tinh thần, tựa như có bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào, bọn họ liền vọt thẳng ra ngoài tư thái.
Tê Lạp liền gật gật đầu biểu thị “cứ tiếp tục đi”, nhưng trong mắt Trần Mâu lại nhìn ra “yên tâm, ta sẽ nhặt xác cho ngươi” bộ dáng!
Trần Mâu cắn răng một cái, tay lập tức vén ra màn che, một thân ảnh thiếu niên người đầy vết thương, tay phải không còn, huyết nhục tựa như đang rách ra một dạng, hai mắt nhắm nghiền, khí tức trên người như ẩn như hiện, giống như đang thoi thóp một dạng, chính là Nhất Minh chứ còn ai vào đây.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Mâu cũng không khỏi rợn cả tóc gáy!
Hắn không thể tin được là, tên tiểu tử này chưa được đầy mười lăm tuổi, đã phải trải qua lịch luyện kinh khủng như thế, nếu đổi lại là hắn, hắn không nghĩ bản thân sẽ còn có thể sống tiếp!
“Sư đệ, tình hình sao rồi?” một thanh âm nhỏ vang lên từ sau lưng, Trần Mâu xoay người nhìn lại, thấy ba người đồng môn của mình đang đứng ngoài cửa, thần sắc lo lắng lên tiếng hỏi.
Trần Mâu cũng không có nói cái gì, chỉ là gật gật đầu một cái, sau đó ngoắc ngoắc tay, biểu thị “hãy vào đây”, ba người thấy vậy cũng lập tức đi vào.
Một đám võ giả sau lưng nhìn thấy bốn người đều vào bên trong mà không hề có bất kỳ điều gì xảy ra, điều này khiến bọn họ nghi hoặc không thôi, có người dường như nghĩ đến cái gì, hai mắt tỏa ánh sáng nhanh chóng chạy ra khỏi khách điếm, hướng về một phương hướng chạy đi.
Có người không nhịn được, lập tức chen chúc chạy tới, một đám võ giả thấy vậy, cũng liền ào ào chen chúc đi vào, nhất thời động tĩnh khiến cho các võ giả trên đường cũng lập tức tụ tập lại, không đầy nửa chén trà đã có vài trăm người tụ tập mà đến.
“Tình hình gì?” có võ giả nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Ta nghe nói là tên Nhất Minh kia trọng thương sắp chết, bây giờ có không ít người đến đây muốn chia một chén canh.
”
“Thật vậy sao? tin tức này thật hay không?”
“Ta gạt ngươi làm cái gì, nghe nói, có đệ tử của Độc Hành Tông ở bên trong, chính bọn họ là người phát hiện việc này, ta khuyên ngươi vẫn là hảo hảo xem kịch tốt, nếu không, bản thân chết lúc nào cũng không biết a!”
“Đa tạ huynh đài giải hoặc.
”
Nhất thời, thanh âm đồn đại “Nhất Minh sắp chết” một truyền mười, mười truyền trăm, lan tỏa khắp Đông Phương trấn.
Một đám ăn dưa quần chúng không khỏi mang theo tâm thái xem náo nhiệt ào ào chạy tới.
Mà lúc này,
Trần Mâu bốn người nhìn thấy Nhất Minh ngồi xếp bằng trên giường, một bộ đang bế quan tư thái, khiến bọn họ nghi hoặc không thôi.
Nói đúng ra,
Động tĩnh lớn như vậy hắn không thể không hay biết gì a?
“Triệu sư huynh, chúng ta làm gì bây giờ, hay là chúng ta nhân cơ hội này…” Tê Lạp nhìn Nhất Minh một cái, sau đó quay về Triệu Bách Vạn làm ra một cái tay đưa ngang qua cổ tư thế.
Triệu Bách Vạn nhìn thấy cảnh này nhíu mày một cái, nếu nói không động tâm thì là nói xạo, 500 khối linh thạch đang ở ngay trước mắt, ai không động tâm?
Nhưng để hắn không chắc là, Nhất Minh bế quan tựa như đang gặp một vấn đề gì đó kinh khủng lắm một dạng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được, huyết nhục trên người hắn đang dần dần rách ra, khí tức trên người lúc ẩn lúc hiện, lúc cao lúc thấp, làm cho người ta không hiểu ra sao.
Nếu như bây giờ một kiếm đâm chết, liệu có khi nào xảy ra bạo nổ gì hay không, đó là điều mà Triệu Bách Vạn suy nghĩ bây giờ.
Không chờ hắn đưa ra quyết định,
Liền có một thanh âm quát to từ sau lưng truyền tới!
Triệu Bách Vạn bốn người vội vàng né sang một bên, chỉ thấy, một thanh niên tay cầm đoản đao hung hăng chém tới.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Bách Vạn bốn người cũng không có ra tay ngăn cản, dù sao bọn hắn còn ở kế bên đây, ai lại dám cùng bọn hắn tranh đầu người?
Cứ để cho mấy tên này ra tay, chính mình đứng sau xem náo nhiệt là được.
Tên thanh niên cầm đao thấy tên tiểu ma đầu đây là bị thương sắp chết rồi, “nếu mình có thể chém chết hắn mà nói, 500 khối linh thạch… ahahaha!”
Tên thanh niên trong lòng cuồng hỉ không thôi, hai tay nắm chặt đoản đao hung hăng chém xuống, một thanh âm “keng” vang lên, đoản đao ngay lập tức bị đánh bật ra xa, thanh niên không tự chủ ngay lập tức lui lại mấy bước mới có thể ổn định thân hình.
“Đây.
.
đây là có chuyện gì xảy ra?”
Trần Mâu nhìn thấy một màn vừa rồi không khỏi chấn kinh thần sắc!
Cả đám võ giả sau lưng cũng thấy được một màn này, bọn họ không thể tin vào mắt mình.
Tên tiểu ma đầu kia hoàn toàn không hề di động một bước, thân hình vẫn đang ngồi xếp bằng trên giường, nhưng lại có thể ngăn chặn một đao, đây là cái tình huống gì?
“Ta không tin!” thanh niên tức giận gầm lên một tiếng.
Đoản đao trong tay tiếp tục hướng về phía Nhất Minh chém tới, tốc độ càng ngày càng tăng lên cao, thanh âm “leng keng” cũng không ngừng vang vọng toàn bộ gian phòng.
Giờ khắc này,
Bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra!
Xung quanh Nhất Minh liền có một vòng sáng bao phủ toàn bộ thân hình, mỗi khi đoản đao sắp va chạm thời điểm, vòng sáng liền hiện lên bao bọc toàn thân, tựa như một bức tường vô hình có thể tự động ngăn chặn toàn bộ công kích đồng dạng.
Liên tiếp chém không ngừng nghỉ, khiến tên thanh niên võ giả này sức cùng lực kiệt, hắn không còn cách nào khác là lui sang một bên.
“Ta đến!” một thanh âm khàn khàn của trung niên nam tử, thân hình vạm vỡ, trường đao trong tay lóe lên từng trận ánh quang, đám người nhìn thấy trung niên này liền biết đây là một cao thủ không sai.
“Để ta xem, vòng bảo hộ có thể giúp ngươi kháng được bao lâu!”
Thanh âm vừa dứt,
Trường đao trong tay lóe lên từng trận ánh quang, một đao mạnh mẽ từ trên cao bổ xuống, một tiếng ầm vang thật lớn, cả gian phòng dường như nhận phải trọng kích đồng dạng, toàn bộ ba trượng xung quanh đều bị nổ bể ra đến.
“Tên tiểu ma đầu này chết chắc, lực lượng cỡ này hắn làm sao mà chống lại cho được.
”
“Đúng thế, vị huynh đệ này hẳn là cửu trọng võ giả không sai, lực lượng cỡ này chi có cửu trọng võ giả mới có thể thi triển ra đến!”
“Đáng tiếc a, nếu ta xông lên, có lẽ 500 khối linh thạch sẽ rơi vào tay của ta rồi a.
”
“Ngươi đừng có nằm mơ, ngươi tưởng chém được đầu hắn xong, ngươi có thể bình an rời khỏi đây chắc?”
“Ờ ha, ngươi nói ta mới nhớ, hắc hắc!”
Khói bụi mịt mờ dần dần tán đi, Nhất Minh vẫn yên ổn ngồi tại chỗ xếp bằng, trên người hoàn toàn không dính một chút khói bụi nào, điều này khiến một đám võ giả ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt không cách nào che giấu được vẻ kinh ngạc chi sắc.
“Không thể nào!”
“Ta không tin!”
Thanh âm trung niên lập tức quát to!
Trường đao trong tay không ngừng vung vẩy, thanh âm “ầm ầm” liên tiếp vang lên, khiến một đám võ giả không khỏi bễu môi.
“Dường như vừa rồi ta cũng nghe được có một tên cũng hét lên y như vậy?”
“Ngươi nói ta mới nhớ, đúng là như vậy!”
Một đám ăn dưa quần chúng không khỏi bàn tán xôn xao, bọn họ chẳng thèm để ý ngươi là người phương nào, chỉ cần nháo ra trò hay cho bọn chúng xem là được.
Nhất Minh ở bên trong không gian, liền cảm nhận được một trận rung động từ bên ngoài truyền tới.
Hắn không biết là đang có chuyện gì xảy ra, nhưng ẩn ẩn lại cảm giác được có người đang nhằm vào chính mình, khiến toàn thân của hắn được ngàn con kiến không ngừng bò tới bò lui, khó chịu vô cùng…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...