Nhất
Năm mười lăm tuổi, đến thời cập kê, được sự cho phép của cha mẹ, Như Yên mỗi tháng có thể ra khỏi phủ một lần để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Cuối cùng, nàng đã có thể tai nghe, mắt thấy, dùng tất cả các giác quan để cảm nhận về kinh đô là phồn hoa, thịnh vượng bậc nhất như thế nào. Đi khắp nơi, giao lưu quen biết với tài tử giai nhân chốn kinh kỳ, là những nhân vật chỉ mới nghe qua lời kể, quả thực thú vị vô cùng.
Còn nhớ một ngày, khi nàng mới cùng nha hoàn ra khỏi phủ, đi dạo quanh quất một lúc, liền vô tình ngẩng đầu lên cao, nhìn thấy ở cửa sổ tầng hai của nhã lâu trước mặt có một vị công tử đang ngồi, người ấy cũng vừa lúc quay đầu nhìn xuống dưới. Không hề báo trước, hai ánh mắt đã gặp gỡ nhau. Khoảnh khắc ấy, nàng hiểu, trái tim mình cũng theo tầm mắt mà bay đến nơi kia rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy một vị công tử tiêu sái, tuấn tú bậc ấy. Nàng cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn lên, cũng quên luôn cả việc làm một tiểu thư khuê các thì cần phải e lệ như thế nào... Bạn bè cùng bàn với vị công tử nọ đều thấy rõ bộ dạng si mê ngốc nghếch của nàng, tất cả đều cười nhạo khinh bỉ, hô to gọi nhỏ nàng lên đó.
Đến lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh, hoảng sợ lại ngượng ngùng nhận ra sự thất thố của bản thân mình, liền vội vàng xoay người rời đi. Trước khi đi, lại nhịn không được mà quay đầu muốn nhìn hắn một lần cuối. Hắn vẫn ngồi đó, cũng nhìn lại nàng, tao nhã mỉm cười. Nụ cười ấy như cơn gió mùa xuân, thổi vào trái tim nàng, vuốt ve, mơn man, ấm áp... Cơn gió ấy gợn lên những cơn sóng lòng lăn tăn, cũng mang đến cho nàng mối tình đầu đời ngây dại. Tươi cười ấy, đã khóa chặt trái tim nàng, mãi mãi không thể quay lại được...
Nhị
Nàng cho nha hoàn đi hỏi thăm thân phận, lai lịch của ý trung nhân. Hóa ra người đó chính là một trong bốn vị công tử nổi danh nhất kinh thành, con trai của Lễ bộ Thị lang đại nhân.
Xuất thân danh môn, văn võ song toàn, hỏi sao khí chất lại thanh nhã cao quý đến như vậy? Nha hoàn nói cho nàng biết, tên của hắn là Trầm Ngọc, là vị công tử mà hầu khắp các cô nương trong kinh thành đều mơ mộng. Điều này nàng đã đoán trước được, phong thái cao quý lỗi lạc như hắn, nhất định sẽ có rất nhiều tiểu thư tương tư đến hắn rồi, ngay nàng đây, cũng làm gì có ngoại lệ? Từ đó, mỗi ngày nàng đều nhớ đến hắn, đêm ngủ cũng mơ về hắn, càng ngày càng không kiềm lòng được mà trầm mê vào mối tình này.
Nàng là tiểu thư của tướng phủ. Tuy không giống được với huynh trưởng một thân võ công thâm hậu nhưng cũng là một cô nương gan dạ sáng suốt hơn người. Nàng không muốn bản thân mình cứ mãi ngượng ngùng e thẹn, không muốn cứ phải thầm tương tư hắn như thế, nàng muốn hắn hiểu được phần tâm ý này của mình.
Vì vậy, vào một ngày mùa hè nắng chói chang nọ, nàng đến tửu lâu hắn thường ghé, đúng ý gặp được hắn, dùng tất cả dũng khí để thổ lộ với hắn tình cảm của nàng. Nói xong nàng bối rối cúi thấp đầu, nhưng đợi rất lâu rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng hắn trả lời. Đành ngẩng đầu lên, lại bất chợt đón nhận đôi mắt mang đầy ý cười của hắn. Ánh cười ôn nhu lại rực rỡ như vậy khiến đáy lòng nàng ngọt ngào, tưởng chừng có một dòng nước ấm áp đang len lỏi chảy vào từng ngõ ngách sâu kín nhất trong trái tim nàng vậy...
Hắn mỉm cười rạng rỡ, giọng nói hào sảng lại thân thiết như một vị đại ca tri kỉ:
-Ta tạm thời còn chưa tính đến chuyện thành thân. Nếu Như Yên muội muội không chê, chúng ta hãy cứ làm bằng hữu đã nhé!
Trong nháy mắt nàng cảm thấy thật mất mát, khoảnh khắc sau lại vui vẻ vô cùng. Chính là hắn nói muốn kết bằng hữu với nàng nha! Tuy rằng không thể trở thành thê tử của hắn, nhưng làm bạn tốt cũng không tệ, chỉ cần như thế là nàng đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Nữ tử trong ngoài kinh thành, có mấy ai được may mắn như nàng đâu, mấy ai có cơ hội được trở thành bằng hữu của hắn?
Hắn, muốn làm bằng hữu với nàng đó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...