Như Ý Xuân


Chẳng lẽ phu nhân không biết s
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa đến giờ Thìn thì Thịnh Lộ Yên đã bị người ta gọi dậy.
Thấy người gọi mình dậy là Tầm Lại, nàng dằn xuống cơn giận dỗi và hỏi: “Sao thế?”
“Đi ăn sáng.”
“Ta ngủ thêm lúc nữa.”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên lại nhắm nghiền hai mắt.
Một lúc sau, nàng cứ cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, vì thế lại mở mắt ra.

Và rồi nàng phát hiện ra Tầm Lại chưa đi, mà vẫn đứng cạnh giường nhìn mình.
Thịnh Lộ Yên có chút cáu kỉnh, hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Đêm qua lăn lộn đến khuya mà sáng sớm đã gọi nàng dậy, người này sao lại đáng ghét thế chứ!
“Đi ăn cơm.” Tầm Lại lặp lại lần nữa.
Thịnh Lộ Yên thật sự sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, giờ nàng chỉ muốn đánh hắn một trận thôi.

May mà lý trí của nàng vẫn còn, vẫn biết thân phận của người trước mặt nên không dám ra tay tùy tiện, chỉ đành thức dậy với cái bụng chứa đầy tức giận.
Sau khi sửa sang ổn thỏa, nàng mới phát hiện cái bàn trước mặt không có thức ăn.
“Thức ăn đâu?”
“Ra ngoài ăn.”
Nói xong, Tầm Lại đi ra ngoài cửa.
Ra ngoài ăn? Thịnh Lộ Yên vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Tôn ma ma lại mừng ra mặt, nói nhỏ: “Phu nhân mau đuổi theo đi, đại nhân muốn dẫn người cùng ra ngoài đấy.”
Thịnh Lộ Yên vội vàng đuổi theo.
Sau khi lên xe ngựa và ngồi chưa được bao lâu thì Thịnh Lộ Yên lại cảm thấy đau lưng mỏi eo.
Sau khi Tầm Lại nhận ra thì nhìn về phía nàng.
Thịnh Lộ Yên nguýt hắn một cái,  sau đó quay đầu ngó lơ hắn.
Tầm Lại ho khan một tiếng, nói: “Vằn thắn của Thực Toàn ký chỉ bán đến giờ Thìn chính thôi, đi muộn là không có đâu.”
(*) Vậy nên giờ Thìn chính là khoảng thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.
Thịnh Lộ Yên bắt đầu tranh luận: “Ngài có thể sai người mua về mà.”
Tầm Lại liếc nàng một cái và nói: “Ta nhớ hôm đó phu nhân nói thích ăn đồ ăn ở quán, còn nói mang về ăn không ngon.”
Thịnh Lộ Yên cũng nhớ đến lời mình từng nói, sắc mặt trở nên không được tự nhiên và cũng không còn hùng hổ như khi nãy nữa.


Nhưng làm sao nàng có thể thừa nhận lỗi lầm của mình chứ? Nàng chỉ trầm mặc không nói năng gì.
Nàng bỗng nhớ đến một điều, không lẽ Tầm Lại cho rằng đêm qua nàng không vui, nên hôm nay mới có lòng dẫn nàng ra ngoài ăn cơm chứ? Không ngờ hắn lại nhớ kỹ những lời nàng nói như vậy.
Mặc dù cơ thể hơi mệt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Sau đó, cả người nàng ngả vào người Tầm Lại, tìm một nơi thoải mái để dựa vào.
“Ta đau lưng, ngài cho ta dựa một chút.”
Sao Tầm Lại có thể từ chối được, hắn giơ tay ôm nàng vào lòng, xoa chỗ đau mỏi cho nàng.
Lúc đầu Thịnh Lộ Yên còn từ chối hắn, nhưng về sau cảm thấy rất dễ chịu nên mặc kệ hắn làm.
Chẳng mấy chốc đã đến Thực Toàn ký.
Lúc này đã qua giờ cao điểm của bữa sáng, trong cửa hàng bấy giờ chỉ có vài ba người đang dùng cơm.
Thịnh Lộ Yên gọi đủ thứ mình muốn ăn, còn Tầm Lại không gọi gì cả.
Không bao lâu, vằn thắn được bưng lên bàn.
Thịnh Lộ Yên ngửi bát vằn thắn thơm phức mà bao nhiêu bực dọc lập tức tiêu tan hết.
Sau khi thêm chút dấm vào bát, Thịnh Lộ Yên cúi đầu ăn từng miếng vằn thắn nhỏ, sau khi ăn được vài miếng, nàng hạnh phúc đến độ nhắm nghiền hai mắt.
Thấy Tầm Lại không ăn mà chỉ nhìn mình chăm chú, nàng nói: “Sao ngài không ăn?”
Tầm Lại lập tức nói: “Ta ăn rồi.”
Thịnh Lộ Yên thấy sáng nay hắn dậy sớm, nên cũng nghĩ là hắn đã ăn  sáng rồi.
“Vằn thắn này ngon lắm ấy, ngài có muốn nếm thử không?”
Tầm Lại từ chối.
Nhưng theo nguyên tắc có đồ ăn ngon phải chia sẻ với người khác, Thịnh Lộ Yên bảo chưởng quầy lấy cho mình một cái bát nhỏ, sau đó nàng múc vào bát mấy miếng vằn thắn rồi đưa cho Tầm Lại.
Đợi lúc Tầm Lại ăn xong, nàng lại hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon.”
Sau đó, Thịnh Lộ Yên lại ăn bánh quẩy, còn không quên chia cho Tầm Lại một nửa.
Thịnh Lộ Yên có vẻ ngoài xinh đẹp, ngồi ở đó thì bỗng trở thành tiêu điểm của ánh nhìn, mặc dù trong quán ăn không có nhiều người, nhưng hầu như ai nấy cũng nhìn qua đây.
Tầm Lại thấy những ánh mắt này thì lấy làm bực bội, liếc mắt nhìn qua.
Tuy Tầm Lại có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng ở Hộ Kinh tư lâu đã làm khí chất toàn thân hắn khác hẳn mọi người, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến những người đó không dám nhìn về phía mình nữa.
Thịnh Lộ Yên trông thấy Tầm Lại làm chuyện mờ ám, chỉ tủm tỉm cười chứ không vạch trần hắn.
Ăn xong hai, ba món Thịnh Lộ Yên đã cảm thấy no, nhưng đồ ăn trước mặt vẫn còn thừa lại rất nhiều, có vài món nàng còn chưa nếm qua.

Nàng chợt thấy chột dạ mà đưa mắt nhìn Tầm Lại.
Tầm Lại nhìn ra suy nghĩ của nàng, nói: “Phu nhân muốn ăn gì thì cứ ăn cái đó.”
Nghe thấy lời này, Thịnh Lộ Yên mỉm cười, nàng cầm lấy một cái bánh bao đường, xé một miếng rồi cho vào miệng, hơn nửa cái còn lại đều nhét vào mồm Tầm Lại.


Rồi nàng lại bửa cái bánh bao kim sa nhân gạch cua ra, bản thân ăn một miếng, còn lại cho Tầm Lại ăn.
Nào ngờ trong lúc bửa bánh, nàng không cẩn thận làm dây lên tay.

Tầm Lại thấy thế thì cầm khăn lau tay cho nàng.
Vào đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
“Tầm đại nhân?!”
Động tác lau tay của Tầm Lại hơi chững lại, rồi lại tiếp tục lau, đến khi lau sạch mới thôi.
“Là ngài thật ư, vừa nãy ta còn tưởng mình nhìn nhầm đấy.” Nam tử kia vào quán ăn và đi đến trước mặt Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên.
Tầm Lại lấy khăn lại và nhìn về phía người tới: “Vương đại nhân.”
“Hạ quan tham kiến Tầm đại nhân.”
Vốn trong quán ăn còn có người lén nhìn Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên, nhưng khi nghe thấy câu này, sắc mặt ai nấy cũng đại biến.
Họ Tầm trong kinh thành không phổ biến, mà Tầm đại nhân trong kinh thành là chỉ vị kia, mọi người lại nhìn tướng mạo của nam tử này thì càng thêm khẳng định hơn.
Người này chắc là Tầm Lại, vị Chỉ huy sứ Hộ Kinh tư giết người không chớp mắt, tính tình thay đổi thất thường trong lời đồn.
Người ăn cơm xung quanh không dám nhìn hắn nữa, tiếng ăn cơm cũng nhỏ đi rất nhiều vì sợ bị hắn bắt về.
“Không ngờ hôm nay ta có thể gặp được Tầm Đại nhân, thật sự là may mắn của hạ quan.” Vị Vương đại nhân kia bắt đầu nịnh nọt.
Thịnh Lộ Yên nhìn về phía vị Vương đại nhân có dáng người không cao, cái bụng tròn xoe, đúng lúc vị Vương đại nhân này cũng lén nhìn qua.
Thấy ánh mắt này, Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày, thu lại tầm mắt của mình.

Đôi mắt thường nói lên tính cách của một người, đôi mắt của người này phù thũng, ánh mắt vẩn đục, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt.
“Vị cô nương này chắc là hồng nhan tri kỷ của đại nhân nhỉ? Mắt nhìn của đại nhân tốt thật đấy!” Vị Vương đại nhân này vừa nói vừa cười, nụ cười hết sức tục tĩu.
“Lạch cạnh!” Tầm Lại đặt đôi đũa trong tay mình lên bàn, tuy âm thanh không to nhưng lại làm Vương đại nhân vô cùng khiếp sợ.
“Là lỗi của hạ quan, hạ quan không nên nhìn chằm chằm vị cô nương này.”
“Đây là phu nhân của ta.” Tầm Lại thản nhiên tuyên bố sự thật.
Mặc dù giọng nói của Tầm Lại không lớn, nhưng nó mang theo uy lực không nhỏ.
Thoạt tiên Vương đại nhân ngẩn ra, sau đó đôi mắt him híp từ từ mở to, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
“Phu … phu nhân?” Vương đại nhân lẩm bẩm nói.
Phu nhân của Tầm Lại….phu nhân của Tầm Lại chẳng phải Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu sao?
Vương đại nhân quay đầu nhìn về phía Thịnh Lộ Yên lần nữa.
Hắn chỉ thấy khóe miệng Thịnh Lộ Yên hơi cong lên, nàng đang nhìn hắn cười nhạt.

Vương đại nhân lập tức cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, quỳ ‘bụp’ xuống đất.
“Trí nhớ của hạ quan tồi quá nên không nhận ra phu nhân, xin phu nhân tha thứ cho.”
Hắn làm sao mà biết được Tầm Lại cùng phu nhân có quan hệ tốt như vậy, trông thấy Tầm Lại gần gũi với một nữ tử còn tưởng nàng ta là tiểu thiếp hoặc ngoại thất nuôi ở bên ngoài.

Huống chi, nữ tử này còn có vẻ ngoài xinh đẹp như thế.

Ai có thể nghĩ rằng đây là thê tử kết tóc của hắn chứ.
Mọi người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này thì tăng nhanh tốc độ ăn cơm, thậm chí có người còn chưa ăn xong đã vội vàng chạy mất.
Cứ tưởng rằng phu nhân của vị Chỉ huy sứ đại nhân là người đẹp người đẹp nết, ai dè nàng ta còn đáng sợ hơn cả Chỉ huy sứ đại nhân, không nhìn thấy sao, đến cả những người làm quan đều sợ nàng ta.

Nghĩ cũng thấy đúng, nghe nói vị phu nhân này xuất thân từ phủ Thịnh Lăng hầu, e rằng nàng ta còn đáng gờm hơn Chỉ huy sứ đại nhân.
Quả nhiên là nhìn người không thể bắt hình dong.
Người xấu chưa chắc đã khoác bộ da xấu, mà người tốt cũng chưa chắc đã khoác bộ da đẹp.
Tầm Lại cau mày, cất giọng lạnh lẽo: “Lui xuống đi.”
“Vụ án lương thực kia…”
Tầm Lại nghiêng đầu nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng.
“Vâng, vâng, giờ hạ quan đi ngay, giờ đi ngay ạ.”  Vừa nói, Vương đại nhân vừa bò dậy, sau đó xoay người bước như bay, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, có thể thấy động tác rất nhanh nhẹn.
Đợi khi Vương đại nhân rời đi, Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại.
“Không ngờ danh tiếng ở bên ngoài của phu quân lại đáng sợ như vậy, người ta bị ngài dọa chạy rồi kìa.” Thịnh Lộ Yên khẽ trêu hắn.
Tầm Lại liếc nàng một cái, đáp: “Không bằng phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ kỹ càng một chút thì thấy hắn nói cũng đúng, hình như vị đại nhân kia sợ nàng hơn.
“Đấy cũng là dựa thế của phu quân, ta chỉ cáo mượn oai hùm thôi.” Thịnh Lộ Yên khiêm tốn nói.
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên và giải thích: “Vị này là Vương đại nhân, giữ chức Binh bộ Thị lang.”
Thịnh Lộ Yên nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu vì sao vị Vương đại nhân này lại sợ hãi sau khi biết thân phận của nàng.

Với thế lực của phủ Thịnh Lăng hầu bọn họ ở trong quân, nếu hắn đắc tội với nàng thì đồng nghĩa với việc tiền đồ của hắn cũng kết thúc.
“Vì thế vi phu cảm thấy hắn vẫn sợ phu nhân hơn.”
Khéo mồm thật đấy!
Chỉ là không biết nói lời đường mật.
Thịnh Lộ Yên lườm Tầm Lại một cái, đẩy đồ ăn còn lại tới trước mặt hắn.
“Ta ăn xong rồi, còn lại ngài ăn hết đi.”
Hắn đừng mở mồm ra nói gì nữa, giữ sức để ăn nhiều chút thì tốt hơn đấy!
Tầm Lại cũng không phàn nàn, cúi đầu bắt đầu ăn.
Thấy Tầm Lại ăn hết sạch, nàng không khỏi cảm khái về sức ăn và khẩu vị quá tốt của hắn, vừa ăn xong mà vẫn có thể ăn được nhiều như thế.
Cơm nước xong xuôi, Tầm Lại đi trả tiền, Thịnh Lộ Yên lên xe ngựa trước.
Vừa rồi Xuân Đào luôn ở một bên, sau khi thấy Tầm Lại không có ở đây, nàng ta nói thầm với Thịnh Lộ Yên: “Thật ra đại nhân chưa ăn sáng đâu ạ.”
Nghe vậy, động tác của Thịnh Lộ Yên lập tức dừng lại, sau đó thì bật cười.


Thật ra cùng Tầm Lại ăn cơm cũng rất thú vị, chí ít nàng có thể tha hồ gọi những món mình thích ăn mà không cần lo bị lãng phí.
Đợi khi Tầm Lại lên xe ngựa, Thịnh Lộ Yên ngồi đối diện với hắn, cứ chống cằm nhìn hắn, nhìn mãi nhìn mãi, nàng bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề.
Thấy Tầm Lại đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng chợt cất tiếng hỏi: “Không biết ở bên ngoài đại nhân có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?”
Rồi nàng thấy Tầm Lại mở bừng hai mắt, rồi đưa mắt nhìn về phía nàng.
Thịnh Lộ Yên nhìn hắn chằm chằm, với ý đồ muốn nhìn ra manh mối trên mặt hắn.
Tầm Lại cũng nhìn nàng chằm chằm.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, không ai nói năng gì.
Cuối cùng, Thịnh Lộ Yên vẫn không bằng Tầm Lại, nàng là người thua trước.
Nàng chợt nhận ra câu hỏi này của mình có vẻ đã vượt khuôn, vậy mà nàng lại quan tâm đến chuyện riêng của hắn, có lẽ hắn cũng nghĩ như vậy chăng.
“Ta chỉ đùa một chút thôi, đại nhân không cần…”
“Vi phu có hay không, lẽ nào phu nhân không biết sao?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, ta làm sao biết được ngài có ai ở ngoài hay không chứ?  Hàng ngày ta có đi theo ngài đâu, cũng chưa từng điều tra ngài.

Chẳng lẽ Tầm Lại nghĩ là nàng đang điều tra hắn, hoài nghi hắn ư?
Tuy nhiên, khi nhìn ánh mắt có thâm ý khác của Tầm Lại, nàng không biết vì sao mà mình bỗng vỡ lẽ.
Cùng lúc đó, một câu nói nhỏ của Tầm Lại đã chứng thực suy đoán của nàng.
Bên ngoài có tiếng bán hàng của các tiểu thương, cách đó không xa còn có tiếng hát truyền tới, cũng có tiếng người đi đường nói chuyện, ồn ào rôm rả, nhưng nghe không rõ ràng.
Song, bầu không khí trong xe ngựa lại vô cùng kì quái.

Một tấm vải mỏng ngăn lại âm thanh của bên ngoài, cũng như ngăn cách bên trong với thế giới bên ngoài.
Câu nói vừa nãy của Tầm Lại hết lần này đến lần khác vang lên bên tai nàng.
“Hay là phu nhân cảm thấy vi phu chưa đủ cố gắng?”
“Lưu manh!” Thịnh Lộ Yên đỏ mặt mắng một câu.
Không biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng lại biết nói loại lời này!
Mặt Thịnh Lộ Yên ửng đỏ đến tận khi về phủ vẫn chưa ngớt.
Thịnh Lộ Yên về phòng ngủ bù, Tầm Lại ở trong phủ một lát rồi rời đi.
Không lâu sau, Tầm Lại đến Hộ Kinh tư.
Hôm nay hưu mộc, nhưng Chỉ huy sứ đại nhân của bọn họ quanh năm không nghỉ, cho nên mọi người không hề ngạc nhiên khi thấy hắn tới.
Vụ án lương thảo biên quan  liên quan trọng đại, Tầm Lại cảm thấy tự mình thẩm tra vẫn tốt hơn.
Từ lúc Vương đại nhân gặp Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên thì luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, chỉ sợ vì thế mà đắc tội hai vị này.

Kết quả, hắn đã bị triệu đến Hộ Kinh tư trước khi ngày nghỉ của mình kết thúc.
Sau khi đến Hộ Kinh tư, hắn suýt thì hôn mê, và bỗng cảm thấy việc mình làm trước đó sắp không giấu được rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận