Phu nhân báo đáp ta thế nào?
Vài ngày sau, Tôn ma ma đã nghe ngóng tỏ tường về vài con cháu hàn môn này.
“Mấy người trong danh sách phu nhân cho chỉ có hai vị đại nhân hộ bộ là có hai thiếp, còn những người khác thì không có.
Chỉ có điều, nguyên phối của vị Hoàng đại nhân vừa mất trước đó.
Ngoài ra, tuy hai vị đại nhân giữ mình trong sạch, nhưng trong nhà quá nghèo, e rằng bà cô nhà chúng ta sẽ không đồng ý nhà chồng như thế đâu.”
Thịnh Lộ Yên nhìn tờ giấy trong tay.
“Vị này thì sao ạ?” Thịnh Lộ Yên chỉ một vị quan viên của Hàn Lâm viện.
“Vị đại nhân này thì không có thiếp, nhưng trong phủ của hắn có cha mẹ ở nông thôn đến, cha mẹ hắn mỗi ngày đều đòi ăn thịt cá.
Mà vị đại nhân này là người hiếu thuận, bổng lộc mỗi tháng đều dồn hết cho cha mẹ hắn ăn uống nên cũng chẳng dư ra cái gì, về sau làm sao nuôi được thê tử?”
“Nghèo một chút cũng không sao cả, chỉ cần nhân phẩm tốt, có năng lực là được, cuộc sống sớm muộn gì cũng tốt lên thôi.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Mấu chốt là vị đại nhân này chuyện gì cũng nghe theo lời của cha mẹ, họ bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó.”
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày.
Nếu nam tử chỉ nghe lời cha mẹ thì cuộc sống sau này của thê tử cũng không mấy tốt đẹp.”
“Vị kia thì sao ạ?” Thịnh Lộ Yên lại nhìn về phía một vị khác.
“Vị này cũng không có thiếp, nhưng ta nghe ngóng được rằng ở quê hắn có thê tử nuôi từ bé, mặc dù chưa thành thân nhưng cũng đã ở nhà hắn nhiều năm.
Lúc cha mẹ hắn đau ốm đều là nữ nhân kia chăm sóc cho họ.
Tình hình ở quê hắn đã vậy, thế mà hắn vẫn nhờ người làm mai cho mình khắp nơi.”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên trực tiếp bỏ qua người này.
Đây không phải vấn đề nhà nghèo, mà là vấn đề về nhân phẩm.
“Người giữ mình trong sạch, trong phủ ít việc như đại nhân thật sự quá khan hiếm.” Tôn ma ma cảm thán.
Thịnh Lộ Yên cũng công nhận mà gật đầu.
Thật lòng mà nói, cuộc sống sau khi gả cho Tầm Lại thực sự vô cùng thoải mái.
Trong phủ không có trưởng bối, cũng không có những thị thiếp ngày ngày tranh sủng, phải nói là hết sức thanh tịnh.
Tiếc rằng người giống Tầm Lại trên đời này thật sự quá ít.
Biểu tỷ chỉ nghĩ thế gia phức tạp, đa số con cháu đều không nên thân, chứ không biết rằng con cháu hàn môn cũng không hề mười phân vẹn mười, hàn môn cũng có những cái không tốt của hàn môn, Tuy biểu tỷ nói tỷ ấy có cách thuyết phục cô phụ, nhưng nàng không thể tìm người quá giống yêu cầu được, nếu không cô phụ sẽ không đồng ý.
Việc này không dễ làm chút nào.
Nói mãi nói mãi, hai người lại nói đến Dương Bạch Chỉ.
“Gả cho một phu quân không nên thân, cuộc sống của biểu cô nương cũng thật sự rất gian nan.” Tôn ma ma cảm khái.
“Ôi, ma ma không thấy đó thôi, mới có một năm ngắn ngủi mà mặt của biểu tỷ đã gầy đi một vòng rồi.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Vị Trần Lục gia này cũng háo sắc quá, sức khỏe đã không tốt còn nạp một đống thiếp!” Tôn ma ma nói: “Phủ Giản Dực hầu bọn họ đúng là đời đời như thế!”
“Dạ? Ma ma nói thế là sao ạ?” Thịnh Lộ Yên tò mò hỏi một câu.
Tôn ma ma mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài và nói: “Ôi chao, hiện giờ cô nương đã thành thân, kể cho cô nương chuyện này cũng không sao cả.”
Thịnh Lộ Yên vừa nghe đã biết có lẽ nội dung này là một bí mật, nàng lập tức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người.
Tôn ma ma nói: “Thật ra chuyện này được lưu truyền rất nhiều, ta cũng không biết rốt cuộc đâu mới là thật.
Hồi đó mẫu thân người còn chưa xuất giá, ta cũng đang hầu hạ ở chỗ lão phu nhân.
Ta nghe được lúc lão phu nhân nói chuyện này với người ta.
Nghe nói, phủ Giản Dực hầu có một vị Tam gia, người này tướng mạo khá tuấn tú, lại giỏi ăn nói nên rất được lão hầu gia yêu thích.
Về sau lão hầu gia định cho hắn một mối hôn sự, chỉ có điều, mặc dù cô nương kia có gia thế tốt, nhưng diện mạo lại không mấy xinh đẹp.
Trần Tam gia rất bất mãn với mối hôn sự này, trước khi thành thân còn cố tình mua hai ‘ngựa còm’ từ Giang Nam mang về phủ.”
(*) Ngựa còm hay còn là sấu mã: Ý chỉ các cô bé được mẹ mìm mua từ nhỏ, sau đó dạy lễ nghi các kiểu và được bán cho nhà giàu khi vẫn còn nhỏ. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh “sấu mã” tức là “ngựa còm” cũng từ đó mà ra.
Mà này mang tính vũ nhục nữ tử he, chỉ những nữ tử xuất thân không tốt ý coi thường.
“Lão hầu gia mặc kệ sao?”
“Lão hầu gia rất yêu thương vị tam gia này, ông cảm thấy nhi tử nhà mình phải chịu thiệt thòi nên không can thiệp vào việc này.
Kết quả là vị Trần Tam gia suốt ngày sênh ca, chết trên giường.”
Lần đầu tiên Thịnh Lộ Yên nghe thấy chuyện này, chấn động mà mở to hai mắt.
“Nghe nói hầu gia, hầu phu nhân đương nhiệm chê việc này xúi quẩy, nên tiểu viện của vị gia này đến giờ vẫn bỏ ngó.”
Thịnh Lộ Yên thoáng giật mình, nhìn về phía Xuân Đào, đúng lúc Xuân Đào cũng nhìn qua.
Bọn nàng cùng lúc nhớ tới tiểu viện bỏ hoang kia.
“Đó là vị gia có vị hôn thê bỏ trốn cùng thị vệ sao?”
Tôn ma ma nói: “Đúng vậy, chính là chuyện này.”
“Chẳng phải vị gia kia bị tức chết sao?”
Tôn ma ma nói: “Về sau lão nô cũng được nghe nguyên nhân này.
Còn có người nói rằng vì quá thích vị cô nương thế gia kia mà vị Trần Tam công tử thương tâm quá độ mà chết.
Sau đó lão phu nhân không nhắc đến chuyện này nữa, nên sự thật rốt cuộc thế nào thì lão nô cũng không rõ.”
Những lời này của Tôn ma ma đã thực sự khơi dậy lòng hiếu kỳ của Thịnh Lộ Yên, tuy nhiên, việc này đã xảy ra một thời gian dài, e rằng chẳng ai có thể nói rõ rốt cuộc là vì sao.
Thịnh Lộ Yên nhanh chóng buông xuống chuyện này, việc quan trọng nhất lúc này là vấn đề hôn sự của biểu muội.
Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, thấy vài vị đại nhân trước mắt đều có chỗ không thỏa đáng nên khó mà đưa ra kết luận.
Đến đêm nằm trên giường, Tầm Lại nhận ra Thịnh Lộ Yên có tâm sự, bèn hỏi một câu: “Có phải phu nhân gặp việc gì phiền lòng không?”
Nàng quả thực gặp việc phiền lòng, song, cũng chưa chắc Tầm Lại có thể giúp được nàng.
“Ta…”
Thịnh Lộ Yên định nói thì bỗng nhiên nghĩ rằng, sao Tâm Lại có thể không giúp được nàng chứ.
Hộ Kinh tư bọn hắn gần như chỗ nào cũng nhúng tay vào, nói không chừng chuyện riêng của các nhà đều nắm được đôi chút, ai tốt ai xấu, hắn chắc chắn biết rõ.
Trước đó nàng nghĩ lệch rồi, nàng luôn cho rằng hiện giờ Tầm Lại có chức quan cao, nên thường ngày chỉ tiếp xúc với những quan lớn.
Nghĩ đến đây, Thịnh Lộ Yên nổi lên hứng thú, quay người nhìn Tầm Lại và hỏi: “Hộ Kinh tư các ngài đều biết rõ về chuyện của từng vị đại nhân trong kinh thành phải không?”
Nghe nàng nói vậy, Tầm Lại không đáp lời mà chỉ nhìn Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên ý thức được mình hỏi câu này không ổn lắm, chuẩn bị đổi sang cách nói khác.
Thế nhưng, sau khi Tầm Lại nhìn chằm chằm nàng hồi lâu thì vẫn trả lời nàng.
“Hộ Kinh tư chỉ tập trung vào việc tra án, không thích thăm dò việc riêng tư của người khác.”
Thịnh Lộ Yên: …
Nàng muốn hỏi việc riêng tư của người khác bao giờ chứ? Ở trong lòng hắn, nàng là người như thế sao?
“Ngài có thể giúp ta một việc không?” Thịnh Lộ Yên hỏi thẳng luôn.
Tầm Lại không đáp, chỉ nhìn Thịnh Lộ Yên.
Tiếp đó, Thịnh Lộ Yên nói với Tầm Lại việc mình đang lo lắng.
“Chuyện là như vầy, chẳng phải mấy ngày trước ta đi phủ Giản Dực hầu sao, lúc ở đó thì ta gặp biểu tỷ nhà cô mẫu.
Cô mẫu ta, cũng chính là phu nhân Bá tước phủ Vĩnh Xương.
Nhà cô mẫu có một vị biểu tỷ thứ xuất gả cho Lục thiếu gia, nhi tử thứ xuất của phủ Giản Dực hầu.
Ngày đó ở phủ Giản Dực hầu, biểu tỷ đã nhờ ta tìm cho biểu muội một mối hôn sự.”
Sau đó, nàng lại nói ra yêu cầu của Dương Bạch Chỉ.
“Mặc dù nhà ngoại và nhà chồng của biểu tỷ đều là phủ có chức tước, nhưng tỷ ấy cũng biết rõ con cháu thế gia chẳng có nổi mấy kẻ thành tài, thay vào đó, những năm nay hàn môn lại có rất nhiều nhi lang tốt.
Vì thế, tỷ ấy muốn nhờ ta chọn giúp một người tốt trong số con cháu hàn môn.”
Tầm Lại nghe thấy nàng nói muốn tìm trượng phu cho biểu muội mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay hắn nghe quản sự nói phu nhân đang tra thông tin của vài nam tử chưa lập gia đình thì có chút hoảng hốt, giờ biết nguyên nhân rồi hắn mới yên tâm.
“Ngài có biết đại nhân trong triều nào phù hợp không? Tốt nhất là nhân phẩm và năng lực phải tốt, trong nhà không có nhiều chuyện.
Như vậy biểu tỷ và cô phụ ta mới hài lòng.”
Nói xong, vì để Tầm Lại chịu giúp mà Thịnh Lộ Yên bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là nhi lang văn võ song toàn, đã tuấn tú lại tài giỏi giang như đại nhân ấy.”
Không thể không nói, sau khi Tầm Lại nghe được câu này của Thịnh Lộ Yên thì trong lòng rất dễ chịu, hắn nhướng mày và hỏi: “Giống ta sao?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu.
Nhưng nàng chỉ nghe thấy Tầm Lại nói một câu: “E rằng hơi khó.”
Thịnh Lộ Yên: …
Hắn trở nên tự luyến như thế từ bao giờ vậy?
“Phong thái của đại nhân đương nhiên là có một không hai, thật ra cũng không cần giống ngài quá, kém hơn ngài một chút cũng được.”
“Ồ.” Tầm Lại đáp một tiếng nhẹ nhàng bâng quơ.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, hắn nhận thức về bản thân mình cao thật đấy.
Sau khi đáp lời, Tầm Lại trở về vấn đề khi nãy, hắn hỏi: “Yêu cầu của phu nhân Bá tước là gì?”
Theo lý mà nói, phu nhân Bá tước phải là người thân thiết nhất với phu nhân ở phủ Bá tước.
Cho nên, nếu nàng thật sự muốn tìm nhà chồng cho tiểu thư phủ Bá tước thì nhất định phải hỏi đến yêu cầu của phu nhân Bá tước.
Thịnh Lộ Yên nói: “Ý của cô mẫu ta không quan trọng.”
Không quan trọng? Theo hắn biết, vị phu nhân Bá tước này là người cực kỳ có chủ kiến, hầu hết việc trong phủ đều phải nghe bà ta.
“Vì cho dù chọn ai, cô mẫu cũng sẽ không vừa ý, cho nên không cần để ý đến bà ấy.”
Nghe được nguyên nhân này, Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên.
“Ngài không cần nhìn ta thế đâu, cô mẫu ta là người như vậy đó, ngay cả ta mà bà ấy còn coi thường kìa.”
Tầm Lại nhăn mày.
Thịnh Lộ Yên thấy Tầm Lại không trả lời thì nói tiếp: “Biểu tỷ ta thực ra là người rất đáng thương.
Di nương của tỷ ấy chết sớm, cô mẫu ta lại có tính khí như thế, lúc tỷ ấy ở nhà luôn phải sống cẩn thận dè dặt, cuộc sống không hề dễ dàng.
Giờ gả cho Lục thiếu gia của phủ Giản Dực hầu, vị Lục thiếu gia đó là người như thế nào thì chắc hẳn phu quân còn biết rõ hơn ta.”
Tầm Lại quả thực biết rõ.
Vị Lục thiếu gia kia đã yếu ớt lắm bệnh còn thích đi lầu xanh chơi gái, bị Hộ Kinh tư bọn hắn tóm được mấy lần, lần nào cũng ngất xỉu trước khi bọn họ xét hỏi.
Về sau, nếu lại bắt được hắn thì bọn họ không thèm xét hỏi nữa, trực tiếp báo cho phủ Giản Dực hầu tới nhận người.
“Đã yếu ớt lắm bệnh, còn thích ra vào chốn ăn chơi đàng điếm, là một kẻ không nên thân.” Nói ra chuyện này khiến Thịnh Lộ Yên lại bực mình: “Nếu nữ tử gả cho một nam nhân như vậy thì cả đời nàng ấy sẽ bị hủy hoại.”
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
Thịnh Lộ Yên bỗng nhớ tới chuyện buổi chiều vừa nói với Tôn ma ma, bèn lắm miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, ngài có biết Tam đệ của Giản Dực hầu hiện tại làm sao mà chết không?
Tam đệ của Giản Dực hầu?
Tầm Lại chỉ biết Giản Dực hầu hiện tại có một tứ đệ cùng mẹ, và một Nhị đệ thứ xuất đang làm quan, chứ không biết vị Tam đệ này là ai.
“Không biết.”
“Ồ, ngài cũng không biết à!?” Vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt của Thịnh Lộ Yên.
Tầm Lại: …
Hộ Kinh tư bọn hắn thật sự không thích thăm dò đời tư của người khác.
“Cũng đúng, người này cũng chết hơn hai mươi mấy năm rồi.”
“Vì sao phu nhân nhắc đến người này?”
“Là vì năm đó mọi người suy đoán quá nhiều, mà hiện tại cũng không ai biết rõ ngọn nguồn.
Nghe nói ông ta và một vị tiểu thư thế gia định hôn, ai ngờ vị tiểu thư thế gia bỏ trốn với thị vệ, sau đó hai người này bị bắt về nhưng lại bị đánh chết.
Sau đó không lâu, vị Tam gia này cũng chết, cho nên mọi người đều đang đoán xem ông ta chết như thế nào.
Có người nói bị tức chết, có người lại nói thương tâm quá độ mà chết, đương nhiên cũng có người nói cái chết của ông ta không có liên quan gì tới vị tiểu thư này.
Mọi người đều rất rối rắm.
Mà hôm nay, Tôn ma ma lại nói với ta một kiểu khác.”
Nói đến đây, Thịnh Lộ Yên ngừng một chút.
Tầm Lại quay người nhìn nàng.
Thịnh Lộ Yên khẽ nói: “Tôn ma ma nói có lẽ ông ta chết trên giường nữ nhân.”
Nghe Thịnh Lộ Yên nói vậy, sắc mặt của Tầm Lại hơi ngớ ra, không biết đang nghĩ cái gì.
Thịnh Lộ Yên cảm thấy chủ đề của mình đã đi quá xa, đang muốn quay lại chủ đề chính thì ai dè Tầm Lại có vẻ cảm thấy hứng thú với chuyện này.
“Tiểu thư thế gia? Phu nhân có biết là phủ nào không?”
Thịnh Lộ Yên nhíu mày suy tư hồi lâu, bỗng phát hiện có chỗ không hợp lý.
Trong chuyện xưa lưu truyền nhiều năm này, từ đầu đến cuối câu chuyện chỉ có Tam gia của phủ Giản Dực hầu, không hề có thông tin của vị cô nương kia.
“Cái này thì ta không rõ nữa, hình như chẳng có ai nói đến chuyện này.
Có lẽ nhà gái sợ sau này con mình không gả được, nên giấu kín hơn.
Nếu sự thật là như thế thì phủ Giản Dực hầu cũng xử lý khá thấu đáo đó.
Tuy nhiên, với phong cách xử sự của phủ Giản Dực hầu, có lẽ bên nhà nữ đã cho phủ Giản Dực hầu rất nhiều lợi ích.”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại và hỏi: “Chuyện này có chỗ nào không ổn sao? Nếu ngài muốn biết thì ngày mai ta sẽ hỏi ma ma, xem bà ấy có biết không.”
Tầm Lại nói: “Không cần đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Thịnh Lộ Yên cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đặt chuyện này sang một bên.
Tiếp đó, nàng lại chuyển về chủ đề vừa nãy, nàng kéo tay áo Tầm Lại và hỏi: “Rốt cuộc ngài có giúp ta không?”
Tầm Lại nhìn nữ nhân đang làm nũng với hắn, hỏi: “Vậy phu nhân chuẩn bị báo đáp ta thế nào?”
Thịnh Lộ Yên sáp lại gần, hôn lên mặt hắn.
“Như thế?”
Yết hầu của Tầm Lại hơi động, nói: “Phu nhân chỉ có xíu thành ý này thôi à?”
Thịnh Lộ Yên sáp đến gần hắn lần nữa, hôn lên môi hắn.
“Như vậy đã đủ chưa?”
Lúc Thịnh Lộ Yên định rời đi, eo nàng bị người nọ ôm chặt.
Hai người rất gần nhau, trán chống trán, Tầm Lại nói bằng giọng khàn khàn: “Phu nhân biết ta muốn gì mà.”
Thịnh Lộ Yên tất nhiên là biết, chẳng qua vừa nãy nàng cố tình làm bộ không hiểu thôi.
Nhưng nàng chỉ nghe thấy Tầm Lại thì thầm bên tai mình: “Ta nhớ lần trước đã thử trang thứ ba rồi, chi bằng hôm nay thử trang thứ bốn đi?”
Nghĩ đến nội dung của một trang kia, dầu rằng hai người đã sớm kề cận nhiều lần thì mặt của Thịnh Lộ Yên vẫn đỏ bừng.
“Sao thế, nàng không muốn à? Ta nhớ rõ lần trước phu nhân đã đồng ý rồi mà.”
Thịnh Lộ Yêm ngượng quá hóa giận: “Ta đồng ý lúc nào chứ? Là ngài ép ta đó!”
“Ồ, phải không?” Nói rồi, Tầm Lại hôn lên vành tai của Thịnh Lộ Yên, và thổi hơi nóng vào trong tai nàng.
Toàn thân Thịnh Lộ Yên không kìm được mà run rẩy.
Tầm Lại thấy thế thì càng quá đáng hơn.
Thịnh Lộ Yên cuối cũng cũng không chịu được nữa, nhắm mắt đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...