Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch


Khi hoàng thượng đến Cửu Châu Thanh Yến, các nô tài đang chuẩn bị thức ăn đem vào trong, hôm nay cửa cũng không đóng lại, chỉ hơi khép lại, vẫn lộ ra một khe nhỏ, từ khe cửa Như Ý nhìn thấy một bóng dáng màu vàng chậm rãi tới gần, đứng dậy muốn tiến lên chốt cửa lại, hắn đã đẩy cửa ra trước.
Lực đẩy này khiến nàng sợ hãi, lui về phía sau vài bước, cúi đầu không muốn ngẩng đầu nhìn mặt hắn.

Hắn nhìn về phía lư hương đang cháy, giờ phút này trong lư hương vẫn đang đốt long tiên hương, trong phòng đều là mùi của long tiên hương.

Hắn đi tới trước mặt, cầm lư hương kia đưa cho Lý Ngọc, lại sai người tìm kiếm hương liệu còn sót lại mang đi, không muốn để lại dù chỉ một chút.

Như Ý muốn ngăn cản nhưng chỉ vô ích, nhìn Lý Ngọc mang lư hương đi, Như Ý chất vấn: "Hoàng thượng muốn làm gì!"
"Nàng không được phép đốt hương này."
"Thần thiếp muốn ngửi mùi hương này, không được sao?" Như Ý lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lùng cùng kháng cự.

Hoàng thượng kéo nàng vào trong lòng, bám tay lên vai nàng: "Được rồi, được rồi, là trẫm sai.

Trẫm không nên nổi giận, không nên nghi ngờ nàng vô cớ.

Nghe lời trẫm, không đốt hương nữa, mau dùng bữa."
Như Ý kháng cự muốn đẩy hắn ra khỏi mình, nhưng nàng càng dùng sức, hắn càng ôm chặt, khiến nàng cảm thấy sắp ngạt thở.
"Buông ra!" Như Ý hét lớn, động tác trong tay vẫn không dừng lại.
Hắn không nói gì, chỉ dùng sức ôm nàng chặt hơn, mặc cho nàng kháng cự như thế nào cũng không buông ra.
Như Ý cường không rơi một giọt nước mắt, dùng hết sức lực đẩy hắn ra khỏi người nàng, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Tất cả chuyện của ta không liên quan đến ngươi."
Giờ phút này nô tài bưng thức ăn xếp thành một hàng đứng ở cửa, Nhị Tâm run rẩy nói: "Nương nương...."
"Dọn hết đi, ta không đói."

Hoàng thượng quay người lạnh lùng nhìn nô tài cầm thức ăn, bọn hắn nhìn thấy ánh mắt của hắn, sợ tới mức cúi đầu xuống, cung kính cầm một đĩa thức ăn còn bốc hơi nóng, tiến thoái lưỡng nan.
"Đem hết lên." Hoàng thượng phân phó, sau đó lại hỏi Nhị Tâm: "Nàng ăn gì chưa?"
"Hồi hoàng thượng, từ trưa hôm qua đến bây giờ, nương nương ngay cả nước cũng không uống, nếu nương nương không ăn không uống, e là sẽ không chịu nổi."
Hắn nghe vậy tự mình gắp một ít thức ăn vào bát, để Như Ý ngồi xuống ghế: "Nghe lời, mau ăn đi."
Như Ý nhìn một bàn đầy thức ăn, không có một chút khẩu vị nào, quay đầu lại không muốn nhìn hắn, vẫn nói: "Ta không đói, ngươi đi đi."
"Đừng tức giận, được không? Sức khỏe quan trọng.

Từ hôm qua đến bây giờ nàng không ăn một chút thức ăn, thân thể làm sao chịu đựng được, thân thể nàng còn yếu, tiếp tục như vậy thì làm sao được?"
"Có quan trọng không?" Như Ý lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cười khổ một tiếng, thanh âm chất vấn hắn.
"Quan trọng."
Như Ý thờ ơ gật đầu: "Ngươi mau đi đi, ta sẽ ăn."
Hắ nghe nàng nói vậy, cô đơn bước ra khỏi cửa, trước khi đi phân phó Nhị Tâm canh giữ ở cửa: "Nhất định phải nhìn nàng ấy dùng bữa."
Nhị Tâm Tâm đáp một tiếng "Vâng." ánh mặt trời lấp lánh chiếu lên y phục màu vàng của hoàng thượng, Như Ý nhìn hắn ra khỏi Cửu Châu Thanh Yến, nhìn thức ăn trên đĩa xuất thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận