Phúc Già nhận lệnh của thái hậu, xuống tay với Như Ý cũng không nhẹ, đợi đến khi tát hai mươi cái xong, trên mặt trắng nõn của nàng đã đầy vết đỏ, từng vết ngón tay rất rõ ràng, Như Ý quật cường nhịn không rơi một giọt nước mắt nào, Nhị Tâm quỳ gối ở một bên lo lắng đếm hai mươi cái, đợi Phúc Già rời đi, vội vàng vàng nhìn mặt Như Ý, đau lòng rơi nước mắt.
Như Ý dập đầu nói với thái hậu: "Tạ ơn thái hậu trách phạt, thần thiếp xin cáo lui."
Như Ý nói xong, đỡ cánh tay run rẩy của Nhị Tâm đứng lên, nhịn đau đớn trên mặt, không hé răng nửa lời, ra khỏi Thiên Địa Vạn Xuân.
Nhị Tâm đỡ Như Ý trở về Cửu Châu Thanh Yến, đau lòng nói: "Chủ tử, thái hậu thật sự khi dễ người, cho người trách phạt nặng như thế, cũng may hoàng thượng thương chủ tử, thái hậu nói vậy cũng không làm khó người nữa."
Như Ý lắc đầu nói: "Không, không thể để cho hoàng thượng biết." Xa xa thấy mấy vị đại thần đi đến Cần Chính điện bên cạnh Cửu Châu Thanh Yến, Nhị Tâm hỏi một câu: "Những đại thần này, chắc là điều đi diện kiến hoàng thượng."
Như Ý gật đầu nói: "Chúng ta mau trở về đi, đừng để cho người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của ta.
Sau khi chúng ta trở về, ngươi nhanh chóng dùng trứng gà nóng lăn mặt cho ta, buổi trưa hoàng thượng sẽ trở về, đừng để người nhìn thấy."
"Nhưng mà..." Nhị Tâm khó hiểu, vì sao chủ tử bị thái hậu gây khó dễ như vậy, rõ ràng có thể kêu hoàng thượng trút giận cho nàng, nhưng nàng lại muốn che giấu.
"Nhị Tâm, hoàng thượng đã rất khó xử, ngươi xem hôm nay có nhiều đại thần đến gặp người, đã có rất nhiều chuyện đau đầu, nếu hoàng thượng biết chuyện này, nhất định sẽ đi tìm thái hậu.
Làm như vậy, sẽ gây bất lợi cho hoàng thượng, ta sẽ cố gắng không khiến người khó xử."
Nhị Tâm gật đầu, Như Ý trở về Cửu Châu Thanh Yến, Như Ý phân phó với các nô tài không được nói chuyện hôm nay cho hoàng thượng biết, sai người cầm trứng gà nóng đến lăn mặt cho nàng, mãi cho đến giữa trưa, dấu tay trên mặt Như Ý mới biến mất.
Các nô tài bưng thức ăn lên, Như Ý nhìn mặt mình trong gương, xác nhận không nhìn thấy gì, mới thả lỏng tâm trạng.
"Chủ tử, dùng bữa thôi ạ." Tam Bảo dẫn nô tài bưng món cuối cùng là vịt hạnh nhân lên, gọi Như Ý dùng bữa.
"Chờ hoàng thượng trở về cùng dùng đi."
Tam Bảo liếc nhìn Lý Ngọc đang đứng ở ngoài cửa.
Lý Ngọc vào cửa, nói với Như Ý một tiếng: "Nhàn phi nương nương, hoàng thượng đã đến chỗ Gia quý nhân, phân phó người không cần đợi nữa."
Như Ý sững sờ, dặt bột bạch mai cầm trong tay về chỗ cũ, trả lời một tiếng: "Bổn cung đã biết, ngươi trở về đi."
Sau khi dùng bữa trưa, Như Ý nghỉ trưa một lát, ngồi trước cửa sổ, nhìn mặt trời bên ngoài, chiếu rọi trên tường đỏ, loang lổ một mảnh.
Cho đến khi mặt trời chậm rãi lặn xuống, một chút ánh mặt trời cũng không còn, nàng lấy kim chỉ do Nhị Tâm mang vào, còn có một cái khăn, một mình ngồi trong chính điện cả buổi chiều, trong tay bận rộn bận rộn không ngừng thêu cái gì đó.
Nàng thêu theo ý nghĩ của mình, một chiếc khăn màu trắng, trở nên hoa lệ lục lam, đủ màu sắc, nhưng lại không tìm ra một chủ đề chân chính.
Lúc dùng bữa tối, Lý Ngọc lại một lần nữa đến báo: "Nhàn phi nương nương, tối nay hoàng thượng ở chỗ Tuệ phi, người cũng không cần chờ, dùng bữa tối xong, người mau nghỉ ngơi sớm."
Dường như Như Ý không có nửa điểm kinh ngạc, nhìn đám cung nữ thái giám đang bày biện đồ ăn trả lời: "Bổn cung đã biết.
Lần sau ngươi cũng không cần tới bẩm báo, ngươi làm việc cũng rất mệt mỏi."
Lý Ngọc nghe vậy cung kính trả lời một câu: "Nô tài không dám quấy rầy nương nương, nô tài cáo lui."
Như Ý nhìn chằm chằm vào món ăn đầy bàn, gật đầu, nàng kêu người hầu hạ lui ra ngoài, chính mình ăn một ít, liền bảo nô tài dọn đi.
Nhị Tâm mang y phục vào, nàng cũng thay y phục nghỉ ngơi sớm.
Ánh trăng ôn hòa chiếu lên mặt đất, bầu trời đêm đầy sao, vẻ đẹp mê hồn.
Đang là mùa hè nóng bức, Như Ý lại quấn chặt chăn nằm trên giường khó ngủ, đồng hồ trong phòng tích tắc từng giây từng phút trôi qua, trong màn đêm yên tĩnh kêu vô cùng lớn.
Nàng nghe âm thanh này, giống như bị thôi miên, đang mê man muốn ngủ, cửa sổ trong phòng kêu một tiếng, Như Ý tỉnh dậy từ trong mộng nhìn về cửa sổ, thì ra là gió ban đêm có chút lớn, cửa sổ không đóng kín, nàng cũng không muốn gọi người vào, một mình lặng yên xuống giường đóng cửa sổ, lại lên giường ngủ.
Gió đêm thổi qua cũng làm nàng tỉnh táo không ít.
Nàng không cảm thấy buồn ngủ, nằm ở trên giường mở hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trên, cũng không biết đang suy nghĩ lung tung cái gì, càng đến cuối cùng càng cảm thấy suy nghĩ phiền loạn, trong lòng lại không nói ra được sự tĩnh mịch cùng phiền não, giơ tay sờ sờ mặt còn có chút đau đớn, lại một lần nữa kéo chăn che mặt mình, xoay người ép buộc mình ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...